Ông bà, anh em, tao và mày!

kinhtedothi.vn| 17/07/2022 08:45

Trong truyện ngắn “Rình trộm”, nhà văn Nam Cao từng viết: “Cậu cậu, mợ mợ… thì ra lối tỉnh… Mình mình, tôi tôi là lối Sài Gòn, mấy thằng cha đi cao su về, cố nhập cảng, nhưng chẳng ai theo.

Ông bà, anh em, tao và mày!

Còn anh ơi! Với em ơi! Thì chỉ khi nào hờ nhau người ta mới dùng đến cho văn vẻ. Vậy thì gọi nhau bằng gì được?... ”. Thế mới thấy cách xưng hô trong quan hệ vợ chồng từ xưa đã khó!

Ngày nay với cư dân đô thị, dù là vợ chồng son hay khi đã lớn tuổi, nhiều cặp vẫn xưng hô một anh - hai em. Điều này không có gì là lạ. Ở thôn quê (khi mới cưới), vợ chồng xưng hô anh em với nhau cũng là thường; nhưng một khi đã “lên chức” (có cháu nội, ngoại), nhiều kẻ tuy… chưa mấy “hột tuổi”, đã gọi nhau là ông - là bà, bởi tìm ra cách xưng hô cho hợp nhẽ, đôi khi cũng là chuyện không dễ.

Quê tôi là một làng ven sông Đáy, trai đến 30 chưa lấy vợ đã già, gái tầm ngoài 25 chưa có chồng đã được coi là ế. Đàn ông ngoài 40 đa phần đã lên ông, đàn bà có người mới “băm mấy” đã thành bà. Mà một khi đã lên ông, thành bà, cách xưng hô khắc thay đổi, nhưng khi tóc đương xanh, răng còn chắc… mà đã ông ông, bà bà, nghe lắm lúc cũng nghịch nhĩ. Bởi tuy đã “lên chức”, nhưng nhiều cặp vẫn còn cho cháu nội ngoại có thêm dì, thêm chú. Chuyện cháu bú bà, em bú chị không phải hiếm…

Từ ngày cái Thư lấy chồng, anh Nam, chị Màng chuyển cách xưng hô từ anh em, sang ông bà. Thoạt đầu nghe “hơi gượng”, nhưng lâu dần cũng thành quen.

Lúc ấy anh chồng mới 40, chị vợ nghe đâu kém mấy tháng nữa bước sang tuổi 37. Cái sự một ông, hai bà của họ, nghe ngọt như mía lùi. Nhưng việc này kéo dài không được lâu, bởi một tháng vợ chồng nhà đấy vẫn đôi lần đấu khẩu (đôi lúc là thượng cẳng chân, hạ cẳng tay).

Những lúc như vậy, thay vì ông bà, anh tôi, là mày tao, loạn xị ngậu. Nếu không có láng giềng can thiệp, án mạng xảy ra như bỡn, bởi anh Nam có máu cùn, mà chị Màng thì là người ngoa ngoắt có tiếng.

Ấy thế nhưng sau “chiến tranh”, chỉ cần vài hôm, người ta lại thấy chị vợ tươi như hoa, và anh chồng thì… cười xòa, từ chỗ tao - mày, người ta lại nghe thấy tiếng ông ông, bà bà vang lên trong căn nhà nhỏ cuối xóm lúc vào mâm cơm chiều. Việc đánh chửi nhau (rồi lại làm lành), của nhà Nam - Màng trở thành cơm bữa, sau nhiều lần như vậy hàng xóm cũng chẳng mấy ai quan tâm…

Chuyện nhà Nam - Màng, cũng là… điển hình cho nhiều cặp đôi vùng quê nơi tôi sinh sống. Thực tế với người ở quê, đã có chút tuổi mà vẫn xưng hô anh anh, em em, đôi lúc sẽ bị hàng xóm, láng giềng đem ra trêu chọc mỗi lúc vui chuyện; bởi họ cho rằng nhà ấy có tuổi rồi mà vẫn như… vợ chồng son: “Cứ anh anh, em em cho lắm vào, không khéo lại… vỡ kế hoạch”! Vậy nên phần nhiều gia đình ở đây, một khi đã có dâu - rể, cách xưng hô sẽ được “chuyển từ cải lương sang chèo”, dẫu… trẻ chưa qua - già chửa tới. Cho nó lành!

Tuy nhiên, cái sự “lành” đôi khi không duy trì được lâu, bởi cổ nhân từng dạy, bát đũa đôi khi còn va chạm; hôn nhân mấy ai trọn vẹn hạnh phúc đến lúc đầu bạc răng long?

Cuộc sống vợ chồng đôi khi xảy ra xích mích, âu cũng là sự thường. Vậy nên, cách xưng hô với nhau bằng ông bà, anh em, tao và mày, đôi khi cũng tạo ra sự uyển chuyển, thú vị đấy nhé!

(0) Bình luận
  • Nhà văn Hoàng Quốc Hải: “Một nhà văn đúng nghĩa phải đồng thời là một nhà văn hóa”
    Nhà văn Hoàng Quốc Hải sinh năm 1938 tại Hải Dương là một trong những cây bút tên tuổi của văn học Việt Nam, đặc biệt trong lĩnh vực tiểu thuyết lịch sử. Trước khi chuyên tâm sáng tác, ông từng là phóng viên báo Vùng mỏ (nay là báo Quảng Ninh), rồi làm biên tập viên tập Sáng tác Hà Nội - tiền thân của tạp chí Người Hà Nội. Với sự nghiệp trải dài hơn nửa thế kỷ, ông đã để lại dấu ấn sâu đậm qua hai bộ tiểu thuyết đồ sộ “Tám triều vua Lý” và “Bão táp triều Trần”. Những tác phẩm này không chỉ tái hiện chân thực lịch sử dân tộc mà còn thể hiện tình yêu sâu sắc của ông đối với Hà Nội - mảnh đất nghìn năm văn hiến. Hãy cùng lắng nghe nhà văn chia sẻ về hành trình sáng tác, những trăn trở về đề tài lịch sử và lời nhắn gửi tâm huyết đến thế hệ trẻ yêu nghề viết.
  • Nhà văn Tô Hoài: Người “thuyền trưởng” tâm huyết và bản lĩnh
    Trong chặng đường 40 năm của Tạp chí Người Hà Nội, dấu ấn của nhà văn Tô Hoài - Tổng Biên tập đầu tiên vẫn luôn hiện hữu sâu đậm. Không chỉ là người đặt nền móng, định hướng phát triển cho tờ báo, ông còn là người truyền cảm hứng về một cách làm báo cẩn trọng, tinh tế, nhân văn và tràn đầy trách nhiệm.
  • Người Hà Nội trong tôi
    Suốt hành trình 40 năm xây dựng và phát triển, Người Hà Nội luôn nhận được sự đồng hành, đóng góp các cây bút thuộc nhiều thế hệ, trong và ngoài nước, từ chuyên nghiệp đến không chuyên. Qua mỗi bài viết, họ đã mang đến những góc nhìn, cảm xúc mới mẻ góp phần gìn giữ bản sắc riêng của tạp chí. Dưới đây là những chia sẻ chân thành của một số cộng tác viên về kỷ niệm và sự gắn bó sâu sắc mà họ dành cho tạp chí Người Hà Nội trong suốt những năm qua.
  • Vài kỉ niệm với tập “Sáng tác Hà Nội”
    Chi hội Văn nghệ Hà Nội (sau là Hội Văn nghệ Hà Nội - tiền thân của Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội) được thành lập vào tháng 10 năm 1966.
  • Người Hà Nội - 40 năm đồng hành với văn nghệ sĩ Thủ đô
    Tạp chí Người Hà Nội tiền thân là ấn phẩm Sáng tác Hà Nội do Chi hội Văn nghệ Hà Nội (nay là Hội Liên hiệp VHNT Hà Nội) phát hành từ năm 1967. Ngay từ thuở ban đầu, ấn phẩm là một diễn đàn nhỏ nhưng có sức sống mạnh mẽ, nhanh chóng trở thành nơi quy tụ các sáng tác của văn nghệ sĩ Hà Nội.
  • "Người Hà Nội" đã và đang làm tốt sứ mệnh lan tỏa văn hóa Thủ đô ngàn năm văn hiến
    "Người Hà Nội" sẽ mừng "sinh nhật" tuổi 40 vào ngày 8/5/2025. Chặng đường 40 năm xây dựng và phát triển, Người Hà Nội đã có được một “hệ thống” cộng tác viên là văn nghệ sỹ ở nhiều lĩnh vực: văn học, mỹ thuật, nhiếp ảnh, điện ảnh, lý luận phê bình;… các nhà báo, nhà nghiên cứu, nhà khoa học hàng đầu Thủ đô và cả nước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Ông bà, anh em, tao và mày!
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO