Những giấc mưa

Hanoimoi| 19/08/2022 08:44

Mùa này, những cơn mưa đến rồi có khi kéo dài cả mấy ngày, có lúc cả tuần lễ. Dù nắng nóng đến thế nào, dù gió Lào có lúc thổi khô họng đến đâu thì khi mưa về vẫn gọi tên miền nhiệt đới bằng tình yêu bất tận của mình. “Chiếc lưới” nước vô hình trùm lấy cả bầu trời, phong tỏa mọi ngả đường, len lỏi cả vào giấc ngủ. Không nói quá lời, mùa này ít khi còn đủ kiên nhẫn ngóng mưa tạnh nữa. Chỉ có những ngày ta tỉnh thức dưới những cơn mưa...

Những giấc mưa
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.

Mưa là giấc ngủ, là giấc mơ của mùa màng. Nhìn những cây cổ thụ vạm vỡ, đứng trần mình dưới nắng và sương muối ta hiểu được phải có những tích tụ thế nào thì cây mới có đủ sức vóc chịu đựng như thế. Rồi khi chân ta qua con đường núi ngày nắng gắt, bỗng nghe giữa lau lách, cỏ cây, tiếng róc rách giữa đá núi khô cằn suối khe. Gặp một dòng suối bây giờ hiếm như trong cổ tích. Suối là nguồn “nhựa sống” của đất, mưa đã chắt chiu từ bao ngày, từ muôn phương để ban tặng cho đất này.

Đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn xa xăm, dẫu phía kia là rừng, phía này là một khu resort mới được tạo nên thì vẫn cảm nhận được: Nếu không có mưa, sẽ chẳng có nền văn minh nào sinh ra ở nơi đây. Và, cả những hoa văn trống đồng, họa tiết thổ cẩm, điệu múa mềm mại, những vị thần, hội rước... cũng từ “chiếc nôi” mưa mà sinh ra.

Quanh một vòng trái đất, mây đi đâu, những đám mây vô biên cứ bay vô thường còn mưa thì lại khác, mưa lưu luyến trên từng miền đất của mình. Như một người tha hương trở về có khi thật sớm, có năm khá muộn. Sấm đã rền vang từ lúc nào mà đến tận đêm muộn mới nghe lác đác vài giọt mưa trên phiến lá. Sớm ra, thấy đất vẫn khô cong. Có khi phải mưa lâu lắm ta mới thấy mùi đất ẩm bốc lên, mưa mới thấm đủ những xa cách, nắng nôi, thương nhớ vào đất quê hương...

Với người ở phố, họ có thể quên cả trận mưa dài bởi những bộ phim hay trong rạp, tiếng đàn hát trong những phòng trà, hay khi đàm đạo bên ly cà phê, quây quần bên bàn nhậu... Còn với người ở núi, ở đồng bằng châu thổ, mưa là một phần tất yếu của cuộc sống. Họ đón mưa bằng ống bương đã đục thông các mấu, nối nhau đón nước về bể chứa, họ đi dưới mưa tìm tiếng ếch đồng, bắt những con cá từ suối lũ tràn về như món quà thiên nhiên ban tặng. Trong những lễ cầu mưa, khát vọng được mùa, mưa thuận theo lòng người được vang lên bằng lời khấn cầu. Người ta chay tịnh, thành tâm dâng lòng thành đón mưa. Chúng ta đâu chỉ coi mưa là thần, là phép màu. Mưa còn là niềm tin, sự thiện lương giúp muôn loài tươi tốt.

Có người bảo, ở quê hay mưa, ở rừng mưa lâu, mưa dai dẳng. Lại có ai đó nói mưa ở phố buồn bởi gắn với những cuộc chia xa, mưa nhắc kỷ niệm xưa... Phải chăng, đó không còn là câu chuyện của thời tiết, là sự luân chuyển của những hạt nước mà mưa đã tạo nên một dấu ấn trong cuộc đời. Tựa như một giấc mơ, có lúc dở dang, hẫng hụt, có khi viên mãn rồi khi thức dậy, đối diện với thực tại ta vẫn còn nuối tiếc. Mưa tạnh cũng như khi ta vừa tỉnh mộng, có khi nắng lại gắt lên, gió Lào lại thổi bỏng rát mặt người nhưng đâu có hề gì. Hãy cứ mộng mơ để thêm dũng khí bước tiếp trong cuộc đời. Cảm ơn những giấc mưa như thế...

(0) Bình luận
  • Những cơn mưa mùa hạ
    Hè về, không chỉ có tiếng ve râm ran hay ánh nắng chói chang nhuộm vàng lối đi mà còn có những cơn mưa. Mưa mùa hạ ồn ào, vội vã kéo đến cùng những trận giông bất chợt. Nó không buồn bã, dai dẳng như mưa phùn cuối đông mà dứt khoát, mạnh mẽ, đổ ào xuống rồi vội vã tạnh. Mưa tạt vào những ô cửa kính, len lỏi qua từng ngóc ngách ký ức, khẽ đánh thức một miền tuổi thơ xa xăm, ướt đẫm hương mưa và kỷ niệm.
  • Cha tôi – người tuyệt vời nhất
    Với tôi, cha là người tuyệt vời nhất, là số một. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được làm con gái của cha – một người cha mà suốt cuộc đời tôi luôn ngưỡng mộ, yêu thương và biết ơn.
  • Cầu Long Biên bắc qua miền yêu thương
    Có đôi lúc tôi nghĩ, con người ta phải sống bao nhiêu cuộc đời mới đi hết được chiều dài thời gian, mới hiểu và cảm nhận đầy đủ lịch sử của cây cầu đầu tiên bắc qua sông Hồng, một cây cầu chạm vào ba thế kỷ. Cầu giống như con rồng khổng lồ uốn lượn trên cao với từng lớp vẩy thép đan xen, ngày đêm lặng lẽ bảo vệ người dân qua lại nơi dòng nước chảy xiết. Cây cầu ấy mang tên Long Biên, cây cầu bắc qua miền yêu thương.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Những giấc mưa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO