Cô bé người rừng được người ta phát hiện ở gần là ng Songi, khu Chalôns, một quận thuộc Pháp ở Champagne, và o buổi tối chập choạng tháng 9.1731. Đã có rất nhiửu người quan tâm và hiếu kử³ vử nguồn gốc của cô nhưng cho đến nay, việc cô xuất thân từ đâu, cuộc đời đã trải qua những gì vẫn còn là nghi vấn khó giải đáp.
Lần đầu tiên, người ta thấy cô đi ra từ phía rừng, mang theo một cây gậy là m vũ khí và đang tìm nước để uống. Dân là ng phát hoảng, họ đem chó ra dọa nhưng chỉ với một nhát gậy, cô bé đã là m chú chó chết ngay tại chỗ.
Rồi cô trèo lên ngọn cây và ngủ thiếp đi. Khi được báo tin nà y, ngà i tử tước Viscount d'Epinoy trong vùng vô cùng tò mò vử đứa trẻ và ra lệnh phải cố bắt cho bằng được cô bé người rừng.
Memmie Le Blanc theo như mọi người mô tả |
Đ‚n thịt sống và ngủ dưới sà n nhà
Cô bé được đưa đến lâu đà i của ngà i Viscount d'Epinoy và được đặt tên là Marie-Angélique Memmie Le Blanc. Tại đây, mọi người đã rất ngạc nhiên khi chứng kiến Memmie ăn tươi nuốt sống những con chim trong nhà bếp.
Ngà i d'Epinoy sai đầu bếp đưa cho cô bé một con thử còn sống, cô nhanh chóng lột da nó và ăn ngấu nghiến. Cô bé được hửi nhiửu điửu, nhưng cô không trả lời được vì không biết nói. Cách duy nhất để cô giao tiếp với thế giới xung quanh là thông qua những tiếng rít và tiếng la hét.
Ban đầu, sự đen đúa của cô khiến người ta nghĩ cô là người da mà u. Nhưng sau khi tắm rửa, họ phát hiện cô là một người da trắng. Cô có đôi mắt mà u xanh da trời và trạc 9, 10 tuổi. Bà n tay cô có hình dạng bất thường với những ngón tay thô và to.
Đây có thể là sự thích nghi với điửu kiện sống khi cô dùng tay để đu từ cây nà y sang cây khác và đà o rễ cây. Cô bé người rừng cương quyết không ngủ trên giường mà thích ngủ ở sà n nhà hơn.
Cô chỉ ăn bánh mì và uống nước lọc. Thịt chín là m cô nôn mửa và khó chịu. Memmie tử ra có năng khiếu trong việc chạy, bơi lội và có thị lực tinh tường nên cô thường bắt cá là m bữa ăn hằng ngà y.
Nhà Viscount đưa cô bé cho một trung tâm chăm sóc nhưng cô thường xuyên bử trốn, thậm chí có lần cô còn trốn lên trên một ngọn cây cao giữa cơn bão tuyết.
Cuối tháng 10/1737, cô được đưa đến Bệnh viện Đa khoa St. Maur. Đầu tiên, cô rất hay la hét và trừng mắt dọa nạt mọi người. Nhưng dần dần, cô đã trở nên thuần hóa và văn minh hơn. Cô bắt đầu tiến bộ dần trong việc học tiếng Pháp, chứng tử cô không những khá thông minh mà cô còn biết nói trước khi bị bử rơi.
Nhưng số phận lại không mỉm cười với cô bé bất hạnh, tình trạng sức khửe và tinh thần của cô gặp phải nhiửu vấn đử. Nhà Viscount d'Epinoy đã rất cẩn thận vử chế độ ăn uống cho cô bé với thịt sống và rau củ, nhưng thời gian được chăm sóc ở Bệnh viện St. Maur đã gây ảnh hưởng không tốt đến sức khửe của cô.
Thịt chín và những thức ăn được nấu với gia vị đã khiến răng và móng tay của cô rụng dần, sức khửe của cô yếu đi trông thấy. Các bác sĩ cho rút bớt máu để giảm bớt áp lực và o dạ dà y nhưng điửu nà y chỉ là m cho cô ốm thêm. Một năm sau, Viscount d'Epinoy chết, cô bé được đưa đến một tu viện kín ở Châlons.
Mãi là một điửu bí ẩn
Những hình ảnh hiếm hoi của cô bé người rừng Memmie |
Rất ít thông tin vử 10 năm cuối của cuộc đời Memmie. Những quý tộc và tử tước giúp đỡ cho Memmie đửu chết và cô bị bử lại một mình trong bệnh tật, đói nghèo. Tháng 11/1752, cô gặp một người bảo trợ và cũng chính là người viết tiểu sử cho cuộc đời cô: Madame Hecquet. Cuốn tiểu sử được xuất bản năm 1755. Madame Hecquet đã rất khó khăn trong việc giúp Memmie nhớ lại cuộc đời cô trước khi được tìm thấy.
Cô nói rằng, trước đó mình chưa bao giử suy nghĩ vử cuộc đời mình. Cô nhớ mình không hử có nhà hay gia đình. Ký ức duy nhất mà cô có chính là việc nhìn thấy một con chó biển. Madam Hecquet băn khoăn liệu Memmie có phải là một người Eskimo không bởi cô có là n da trắng và mửm hơn những người châu à‚u khác.
Tháng 3/1765, vẫn ở Paris, Memmie gặp một người bảo trợ khác - lãnh chúa James Burnett. Theo lời Burnett, câu chuyện vử cuộc đời của Memmie trước khi cô xuất hiện ở Songi là một câu chuyện khó tin.
Lúc 7 hay 8 tuổi, cô được đưa đi bằng một con tà u biển lớn và điểm đến là một đất nước ấm áp, nơi mà cô bị bán đi như một nô lệ. Trước khi bán, những kẻ bắt cóc đã sơn người cô mà u đen vì những nô lệ da đen dễ bán hơn.
Chúng cũng không hé lộ bất cứ điửu gì vử nguồn gốc của cô. Tại đất nước đó, cô bị đưa lên một con tà u khác, bị đánh đập và bắt là m công việc may vá. Rồi thuyửn bị đắm, những thủy thủ lấy phao cứu sinh để tự cứu mình, bử mặc Memmie và một cô bé da đen.
Họ đã thoát ra khửi chiếc thuyửn đắm và bơi đến bử. Hai người sống sót trên một đất nước xa lạ. Họ chỉ đi và o ban đêm để tránh bị chú ý. Ban ngà y, họ ngủ trên các ngọn cây, ăn rễ cây và bắt thú rừng để sống sót.
Khó khăn lớn nhất của hai cô bé là họ không nói được ngôn ngữ của nhau. Vì vậy, họ chỉ giao tiếp với nhau bằng các dấu hiệu và những tiếng rít.
Một ngà y nọ, Memmie tìm thấy một cuốn kinh Rosary nằm trên đất. Vì cuốn kinh nà y mà hai người đánh nhau rồi ly tán. Cô bé kia đi vử phía con sông, còn Memmie đi hướng ngược lại vử Songi.
Nhiửu người cho rằng chính Memmie đã vô tình giết cô bé kia trong khi cãi vã. Có thể sự thật không ly kử³ như trong tiểu sử của Memmie, cô chỉ là một đứa trẻ người Pháp bị bử rơi trong rừng khi còn bé và những ký ức sau nà y của cô là những ký ức sai.
Nhưng, khả năng Memmie là một đứa trẻ không may bị bắt trong chuyến buôn nô lệ xuyên Đại Tây Dương thời đó không thể bị loại bử. Đến nay, nguồn gốc của cô bé người rừng mãi mãi vẫn là một điửu bí ẩn.