Ký ức chiến tranh

Nguyễn Thị Hồng Loan| 28/12/2019 14:28

Ngày ấy chúng tôi đã lấy máu của mình viết quyết tâm thư, xin gia nhập quân đội, xung phong vào chiến trường, chiến đấu giải phóng miền Nam. Những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân, chúng tôi đã hiến dâng cho Tổ quốc.

Ký ức chiến tranh
Tác giả (áo trắng đứng thứ 3 từ trái sang) chụp cùng đồng đội.
Ngày ấy chúng tôi đã lấy máu của mình viết quyết tâm thư, xin gia nhập quân đội, xung phong vào chiến trường, chiến đấu giải phóng miền Nam. Những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân, chúng tôi đã hiến dâng cho Tổ quốc.

Năm 1970 ở chiến trường Quảng Trị, nơi ấy từng được mệnh danh là cái cối xay thịt, trong thời kỳ chiến tranh chống Mỹ cứu nước. Bởi nó nằm trên vĩ tuyến lửa của sự tranh chấp, một mất một còn giữa ta và địch. Trước khi vào chiến trường chúng tôi được huấn luyện bộ binh, sử dụng thành thạo một số vũ khí quân dụng như: Súng trường, súng AK, súng ngắn K54, K59 và máy móc thông tin để trực tổng đài. Sau những tháng huấn luyện, chúng tôi bí mật hành quân vào Quảng Trị nhận nhiệm vụ. Mười người trong đó có tôi, được biên chế về tăng cường cho đại đội thông tin của binh trạm 27. Đây là một binh trạm có đa binh chủng gồm: 3 tiểu đoàn xe là: D57, D58, D62; hai đơn vị công binh là D61 và E98, một đại đội thông tin, một tiểu đoàn pháo cao xạ, một bệnh xá quân y, một binh trạm bộ do Trung tá Nguyễn Ngọc Dẫn làm binh trạm trưởng. Ngày ấy, không quân Mỹ chủ yếu đánh vào ban đêm. Còn ban ngày, chúng cho máy bay do thám VO-10 đi trinh sát mục tiêu để đánh dấu tọa độ. Đêm, chúng đưa các loại máy bay chiến đấu đến bắn phá. Đầu tiên chúng thả pháo sáng để nhận biết mục tiêu, tiếp theo là quân chiêu hồi ở trên máy bay cầm loa phóng thanh chõ xuống, dùng lời lẽ dụ dỗ, để gây tâm lý chiến. Chúng tự nhận là: “Chính nghĩa quốc gia”, để kêu gọi quân ta phản chiến, sau đó hứa hẹn rằng: nếu quân ta đầu hàng, chúng sẽ cho cuộc sống giàu sang, đi du học ở Mỹ, còn được cấp nhà lầu xe hơi ở Sài Gòn.

Tiểu đoàn pháo cao xạ của ta được lệnh nhằm thẳng vào máy bay chiêu hồi của địch bắn hạ. Trong nháy mắt, hàng đoàn máy bay chiến đấu các loại của địch kéo đến, bâu đen cả bầu trời để dội bom. Lực lượng AC 30 bắn đạn rốc két trúng kho đạn Q4, Q5 của ta. Từ tổng đài A9 cạnh đồi 500, chúng tôi khẩn trương báo cáo về cho ban chỉ huy binh trạm. Thủ trưởng Nguyễn Ngọc Dẫn lệnh cho chúng tôi tạm thời di chuyển máy móc tổng đài lánh tạm vào hang núi để bảo vệ khí tài và bảo toàn lực lượng, chỉ để lại tiểu đoàn pháo cao xạ ở đồi 500 chiến đấu với quân thù. Cả khu rừng trước mặt chúng tôi đang xanh tươi là thế, vậy mà chỉ trong chốc lát đã bị bom phát quang làm cho tan nát, tiếp theo chúng dội bom na pan khiến rừng xanh bốc cháy ngùn ngụt, sau đó hàng loạt bom bi được rải xuống. Kết thúc là chúng rải chất độc hóa học. Âm mưu hủy diệt hoàn toàn sự sống của rừng Trường Sơn. Sau đó chúng kéo đi, để lại bãi chiến trường tan nát ngổn ngang, giữa khu rừng Trường Sơn mênh mông. Nhưng, không phải chỉ có thế, chúng đoán được sau khi chúng bỏ đi rồi, thế nào quân ta cũng rời nơi trú ẩn để đi cứu các kho hàng đang bị cháy, nên chỉ một lúc sau chúng lại quay trở lại đánh vu hồi. Chúng cày xới trận địa pháo cao xạ ở đồi 500 cạnh tổng đài chúng tôi đến nát bươm.

Trong rừng già các đoàn xe của ta vẫn bí mật di chuyển bằng đèn ngầm, để đưa vũ khí và lương thực tiếp viện cho bộ binh chiến đấu. Từng đoàn xe zin 30 và gát 57 cứ lặng lẽ nối đuôi nhau tiến sâu vào phía trong, nhiều xe trúng mảnh đạn bay mất kính, biến thành xe không kính. Bởi thế, bài thơ “Xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật miêu tả hình ảnh rõ nét địch cứ đánh và ta cứ đi.

Sau trận này, tổng đài A9 của chúng tôi đã bị lộ. Ban chỉ huy binh trạm lệnh cho tổng đài chúng tôi chuyển đi nơi khác, cách chỗ cũ chừng 10km đường chim bay. Tôi và chị Linh quê Hải Phòng, cùng 3 người nữa mới ở miền Bắc vào tăng cường, phải khẩn trương triển khai đường dây mới. Chị Linh hơn tôi 5 tuổi, vào chiến trường trước tôi 3 năm. Chị có cái duyên mặn mà của người con gái thành phố hoa phượng đỏ. Đôi mắt chị lúc nào cũng tinh nghịch và đen lay láy. Mới 24 tuổi chị đã được vinh danh là dũng sĩ diệt Mỹ, hai lần đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua. Năm 1973, chị được bầu là Chiến sĩ quyết thắng. Vậy mà ngày đất nước toàn thắng chị không còn. Vào một đêm tối trời, đường dây điện thoại của chúng tôi bị thám báo phá hoại. Tôi và chị Linh đi nối lại, bỗng một mảnh bom phát quang bay lạc từ đâu đến cắt ngang người chị khiến chị ra đi mãi mãi và một mảnh nhỏ sạt qua đùi tôi. Chị vừa cười đấy, nói đấy, thế mà chỉ trong một khoảnh khắc, chị đã nằm lại nơi chiến trường. Tôi hét lên đau đớn rồi ngất đi. Mãi chiều hôm sau khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang được nằm truyền máu ở một bệnh xá của tiểu đoàn công binh, tuy vết thương đã được băng bó cẩn thận, nhưng chân trái tôi đau cứng không sao cử động được. Lúc ấy tôi mới biết mình bị mất một phần đùi, vì mất quá nhiều máu nên tôi đã ngất đi. Đồng đội đã kịp thời đưa tôi về trạm xá cấp cứu.

Năm tháng qua đi, chiến dịch mùa xuân năm 1975 diễn ra, quân ta dưới sự chỉ huy của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, thắng lợi lớn. Khi chiến dịch kết thúc tôi và những người đồng đội gặp lại nhau trong niềm vui chiến thắng, có những nụ cười và cả những giọt nước mắt hạnh phúc! Chúng tôi sẵn sàng xả thân vì Tổ quốc, không sợ hy sinh, không ngại gian khổ. Những người chiến sĩ dũng mãnh đầy quả cảm nơi chiến trường, luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ của quân đội giao cho, 5 năm trời vào sinh ra tử. Tự nhiên không ai bảo ai, cùng cất lời hát vang bài ca từ thuở chúng tôi mới bước chân vào cuộc đời người chiến sĩ: “Vinh quang thay làm người lính trẻ, có vẻ đẹp tự hào vì biết hy sinh, vì dân vì nước quên mình, dẫu cho gian khổ, nhọc nhằn vẫn vui”.
(0) Bình luận
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Ý nghĩa đặc biệt chủ đề Đại hội Đại biểu Đảng bộ Thành phố Hà Nội lần thứ XVIII
    Đại hội Đại biểu lần thứ XVIII Đảng bộ Thành phố Hà Nội, nhiệm kỳ 2025 - 2030 có chủ đề “Phát huy truyền thống ngàn năm văn hiến và anh hùng; đoàn kết xây dựng đảng bộ trong sạch, vững mạnh; tiên phong, đột phá trong kỷ nguyên mới; phát triển Thủ đô văn minh, hiện đại, hạnh phúc” nhận được sự quan tâm, đánh giá cao của nhân dân.
  • Hà Nội đã chuẩn bị toàn diện và đầy đủ các điều kiện, sẵn sàng cho việc tổ chức Đại hội đại biểu Đảng bộ Thành phố
    Đồng chí Hà Minh Hải - Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban tổ chức Thành ủy Hà Nội cho biết, Hà Nội đã chuẩn bị toàn diện, đầy đủ các điều kiện, sẵn sàng cho việc tổ chức Đại hội đại biểu Đảng bộ Thành phố lần thứ XVIII, nhiệm kỳ 2025 - 2030 diễn ra chất lượng, an toàn và đúng quy định.
  • Nhớ một thời xa vắng
    Có những ký ức không bao giờ cũ. Chúng lặng lẽ nằm lại nơi góc khuất của tâm hồn, chỉ chờ một làn gió, một tiếng mưa hay chút hương rừng cũng đủ khơi dậy tất cả. Với tôi, ký ức ấy mang hình hài một cơn mưa rừng, cơn mưa của những chiều nhập nhoạng, khi núi rừng mờ dần sau lớp bụi nước trắng xóa, và lòng người cũng lặng như sương.
  • Thông báo Hội nghị lần thứ 13 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XIII
    Hội nghị lần thứ 13 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XIII đã hoàn thành toàn bộ nội dung, chương trình đề ra và bế mạc vào sáng nay (8/10). Từng vấn đề của Hội nghị được chuẩn bị công phu, thảo luận thấu đáo, quyết nghị với sự thống nhất cao.
  • Nhà giáo Ưu tú, Tiến sĩ Phạm Xuân Khánh: Người "thuyền trưởng" tâm huyết đưa con tàu giáo dục nghề nghiệp HHT vươn xa
    Giữa thời đại chuyển mình mạnh mẽ của cuộc Cách mạng công nghiệp 4.0, khi yêu cầu về nguồn nhân lực chất lượng cao trở thành “chìa khóa” của phát triển, vẫn có những người âm thầm nhưng bền bỉ cống hiến cho sự nghiệp đào tạo nghề. Trong số đó, NGƯT, TS Phạm Xuân Khánh – Bí thư Đảng ủy, Hiệu trưởng Trường Cao đẳng Công nghệ cao Hà Nội (HHT) là một gương mặt tiêu biểu. Hơn 15 năm qua, ông đã chèo lái “con tàu HHT” vượt qua muôn vàn sóng gió, vươn lên trở thành một trong những ngôi trường kiểu mẫu của giáo dụ
Đừng bỏ lỡ
Ký ức chiến tranh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO