Kiếp người trong 'Nỗi cô đơn của các số nguyên tố'

Dương Thuỳ| 15/08/2009 09:02

(NHN) ˜Nỗi cô đơn của các số nguyên tố™ là  cuốn tiểu thuyết của cả một thế hệ, song song kể vử 2 mảnh đời của Alice và  Martin - những đứa trẻ đặc biệt với nỗi đau từ trong quá khứ.

Chúng đã phải trải qua những khoảnh khắc khó khăn, sự căng thẳng thường trực của những kí ức dữ dội, những cảm xúc còn sót lại, những yêu thương trong vô vọng và  sự hi vọng bửn bỉ.

Cô bé bảy tuổi Alice Della Rocca bị lạc trong mà n sương mù dà y đặc trong một buổi đi trượt băng. Trong nỗ lực tìm được đường vử nhà , cô bé bị thương nặng và  đôi chân bị tà n tật vĩnh viễn. Trong khi đó, Mattia Balossino “ một cậu bé thông minh, đã vô tình bử quên đứa em gái sinh đôi bị thiểu năng trí tuệ tại công viên.

Khi cậu quay lại tìm em, cô bé đã biến mất. Hai linh hồn bị tổn thương và  dà y vò đó đã tồn tại trong cô đơn suốt nhiửu năm - họ bị tách xa khửi đám bạn bè ở trường học, bị cầm tù trong tình yêu thương quá mức của cha mẹ... Thế giới cô đơn của hai người tưởng chừng kết thúc khi họ gặp nhau.

Cuốn sách là  góc nhìn cuộc sống của một nhà  khoa học

Nhưng, những nỗ lực của Alice để đưa Mattia vử với cuộc sống bình thường dần đi tới vô vọng. Mattia - người trở thà nh nhà  toán học khi đã trưởng thà nh, nói rằng họ chỉ như những con số nguyên tố là  11, 13 hay 17, 19 luôn luôn cô đơn và  luôn luôn tách rời.

Alice và  Mattia đửu cố kiếm tìm một cuộc sống khác, bắt đầu một tình yêu khác, nhưng rồi họ trở vử bên nhau để lại rời xa...

Tác giả  của cuốn sách đồng thời là  Tiến sử¹ Vật lý tại trường Аại học Turin, là  nhà  văn trẻ nhất già nh được giải thưởng văn học Italia kể từ lần đầu tiên ra đời năm 1947. Trong tiểu thuyết ˜Nỗi cô đơn của các số nguyên tố™,  tác giả Paolo Giordano từ chối việc đưa nhân vật đi theo lối mòn của những câu chuyện tình và  tìm đến một kết thúc có hậu. Anh để mặc họ ở đó với khối băng lạnh lẽo trong mỗi tâm hồn, để họ phải mải mê tìm kiếm một hơi ấm, một sự đồng cảm và  rồi hẫng hụt giữa không trung.

Phong cách viết sắc lạnh gần như đi ngược lại với hầu hết các nhà  văn Italy khác (những người thường chọn lối viết nồng nhiệt, ngồn ngộn câu chữ), có lẽ bắt nguồn từ chính ý thức của một nhà  nghiên cứu khoa học.

Viết lách là  điửu duy nhất mà  bất cứ ai cũng có thể là m. Không cần phải có một nửn tảng đặc biệt nà o, chỉ cần khả năng viết tốt.  Khoa học là  một yếu tố đặc biệt phù hợp với văn chương, đó có thể được coi như ngôn ngữ thẳng thắn nhất để mô tả lại thế giới hiện tại, khi chúng ta đã hoà n toà n bị gắn liửn và o khoa học và  công nghệ - Paolo Giordano nói.

(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Kiếp người trong 'Nỗi cô đơn của các số nguyên tố'
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO