Hội ngộ

Truyện ngắn của DAVID GARDINER| 26/09/2017 11:28

Carol đứng đó để gặp tôi ở sân ga. Không hiểu sao tôi luôn mong con bé nhìn trẻ trung hơn tuổi của nó - một thiếu niên diện đồ theo mốt này mốt nọ và trang điểm đậm. Tôi cho là vì tôi không hay thấy những điều đó ở con bé kể từ khi nó lớn lên, rời khỏi nhà và vợ chồng tôi thì đi những con đường riêng.

Lần đó dưới tiết trời mùa hè ở một vùng gần biển, con bé kết hợp một chiếc áo vest cùng chân váy màu be đơn sắc và một đôi giày nhấn chút gót theo những tiêu chuẩn cổ điển của nó. Đó chắc là một loại suit công sở cách tân, từng đường may tôn lên vẻ thanh lịch – rất ra dáng nhưng không đúng với Carol bé nhỏ của tôi. Và nỗi bất hạnh trên gương mặt của nó được che giấu dưới một nụ cười giả dối. 

Hội ngộ
Minh họa của Hà Trí Dũng
Con bé dành cho tôi một cái ôm hồi lâu nhưng không thực sự là người mở lời. Tôi lên tiếng trước. “Con trông rất ổn, Carol. Hoàn toàn là một doanh nhân trẻ rồi.”

“Con thấy không khỏe bố ạ. Nhưng con mừng là bố ở đây.”

Chúng tôi chưa từng nói nhiều khi có thời gian riêng bên nhau. Mẹ con bé lại hoàn toàn ngược lại, tán gẫu luôn luôn như chiếc vòi nước không ngừng chảy, nhưng chúng tôi không cần điều đó. Khi người ta thấy thoải mái với một ai đó thì họ không cần nói nhiều đến vậy. Chúng tôi cuốc bộ về phía xe của con bé, một chiếc Fiesta khác, lần này là một chiếc màu bạc. Tôi nhớ là nó từng có một chiếc màu xanh đen với kiểu dáng khác. Bên trong vẫn còn mùi xe mới. Không cần hỏi tôi cũng biết rằng tiền không phải là vấn đề với con gái tôi.

“Bố có muốn dùng bữa trưa trước khi tới khách sạn không ạ?” Là khách sạn chứ không phải những phòng trọ qua đêm phục vụ bữa sáng. Khi còn là một gia đình, chúng tôi sẽ không làm như thế. Không phải hồi đó. Đó là vào năm nào nhỉ?

“Ý kiến không tồi.”

“Có một chỗ bố sẽ thích.”

Con bé lái xe vào một con đường hẹp hướng ra biển bên ngoài thị trấn, băng qua một vùng đất đầy cây bụi. Có một quán cà phê nhỏ gần mỏm đá phía cuối đường cũng là nơi bắt đầu của lối đi bộ ven biển đặt sẵn những bộ bàn ghế cho bữa ăn ngoài trời. Bên ngoài có một số người dắt chó và vài cặp đôi lớn tuổi đi dạo, nhưng không nhiều. Nơi này hơi xa trung tâm đối với đám đông du lịch trong kì nghỉ. Đúng hơn là một khu nhà hưu trí và viện dưỡng lão. Tôi không nhớ lắm về phần này của thị trấn, mà nhớ để làm gì cơ chứ?

Trời hiu hiu gió và quán kê những chiếc bàn bên ngoài để khách tận hưởng. Chúng nằm trong hiên với sàn được đóng bằng ván gỗ, với tầm nhìn ra vùng biển và bãi cát sỏi. Tôi tự hỏi Carol sẽ gọi món gì. Trước đây không nghi ngờ gì sẽ là cá và khoai tây chiên. “Hai phần cá và khoai chiên,” tôi nghe thấy con bé yêu cầu khi người bồi bàn tới, tôi gật đầu và mỉm cười. Người ta không thực sự thay đổi quá nhiều, về bản chất.

“Khá thú vị là con lại chọn nơi này. Con còn nhớ hồi chúng ta đi nghỉ ở đây không? Lúc đó con tầm mười hay mười một tuổi.”

“Không giống như con có thể quên được kì nghỉ đó, phải không ạ?”

“Không, bố không nghĩ là con quên. Mẹ con dạo này thế nào?”

“Vẫn vậy ạ.”

“Cuộc hôn nhân mới của bà ấy suôn sẻ chứ?”

“Thật ra cũng không hẳn là mới mà bố. Con nghĩ là họ ổn. Thật ra con mới đến để gặp mỗi mẹ thôi.”

“Con gặp mẹ trước rồi à?”

“Đó là điều mà những người vợ vẫn hay làm đúng không ạ? Chạy về với mẹ.”

“Vậy con và Richard…”

“Vâng. Mọi chuyện giữa con và Richard đã kết thúc rồi.”

“Sau có… ba năm.”

“Hai năm và mười tháng thì đúng hơn.”

“Và con chắc chắn là nó thực sự chấm dứt rồi?”

Con bé gật. Người bồi bàn quay lại với dao dĩa và đồ pha trà đặt trong một cái khay và bắt đầu xếp chúng lên bàn. Carol đợi cho cô gái đi khỏi.

“Con không thể chắc chắn hơn.”

Tôi chờ cho con bé kể thêm về chuyện này vì tôi biết nó sẽ làm vậy khi có thời gian.

“Mọi người chắc đều nghĩ là anh ta ngọt ngào và quyến rũ lắm. Hiền lành đến mức sẽ không xua đuổi một con ngỗng. Sự thật thì đâu có như vậy. Đó là bộ mặt trước công chúng. Richard có đến hai nhân cách khác nhau. Người ta lại chỉ thấy mỗi mặt tốt đẹp.” Đồng thời trong lúc nói con bé mở khuy áo khoác ngoài và cẩn thận treo áo lên chiếc ghế trống bên cạnh. Rồi nó xắn tay chiếc áo trắng.

“Chúa ơi, đừng nói với bố là Richard đã làm điều này nhé?”

“Đây là thứ duy nhất con có thể cho bố xem ở nơi công cộng. Richard rất giỏi để lại những dấu vết khó thấy được.”

Tim tôi đập ngày càng mạnh hơn. Gần như không thở nổi nữa. “Thật điên rồ. Richard làm thế với con sao?” Con bé bỏ tay áo xuống và mặc lại áo khoác. Tôi muốn ôm nó nhưng chúng tôi đang ngồi đối diện nhau. Thay vào đó tôi nắm tay nó. “Đã bao lâu rồi con yêu? Điều này xảy ra đã bao lâu rồi?”

“Lần đầu tiên là… mà điều đó đâu có quan trọng? Quá lâu rồi. Không thể tin là con vẫn tiếp tục để việc đó tái diễn. Con đã tin khi anh ta nói anh ta hối hận nhường nào, rằng anh ta yêu con nhiều đến mức nào, anh ta sẽ thay đổi như thế nào, anh ta chỉ cần duy nhất một cơ hội nữa biết chừng nào. Cảm tưởng như con đang sống trong sự sáo rỗng. Bố chưa bao giờ ngờ rằng nó có thể xảy ra với bố, đúng không?

“Không, bố ạ. Đó không phải điều con muốn. Đó không phải lí do con ở đây.” Con bé rót trà, tôi nhận ra tay nó run run. “Có một lí do con muốn gặp bố ở đây. Trong thị trấn này.”

Những ý nghĩ vụt tới trong đầu tôi. Con bé đang ám chỉ điều gì thế? Nó đang nói về cái gì vậy?

“Bởi vì ở đây bố mẹ đã có cuộc cãi vã cuối cùng? Nơi mà chúng ta đã chia tay?”

“Đại loại vậy ạ. Bố vẫn dùng một viên đường chứ?” Tôi gật và con bé thả đường vào tách rồi đẩy qua phía tôi. “Con đã có một cuộc nói chuyện dài với mẹ. Chắc là cuộc nói chuyện nghiêm túc nhất mà hai mẹ con từng có. Mẹ nói về kì nghỉ đó, và buổi tối nọ tại phòng trọ qua đêm có bữa sáng. Về cuộc cãi lộn của hai người. Tất nhiên là con đã nghe thấy nhưng là từ một phòng khác. Con không nhìn thấy bố mẹ. Và tất cả những gì con nghe thấy là những tiếng kêu la. Sau đó là tiếng khóc. Và rồi mẹ la hét bắt bố rời đi.”

Một khoảng lặng kéo dài.

“Bố có nghĩ chúng ta học cách gắn bó với ai đó từ chính bố mẹ mình không? Như là… bám theo một hình mẫu?” 

Có vẻ là một câu hỏi rất trừu tượng. Tôi trả lời vấp váp. “Bố… cho là vậy…”

“Vì đó là điều mẹ nghĩ. Mẹ nghĩ mối quan hệ của hai người là kiểu mẫu mà con đã đi theo khi liên quan đến đàn ông. Khi có chồng. Bố nghĩ điều đó đúng không?”

“Bố không hiểu con đang nói gì.” Người bồi bàn lại xuất hiện. Lần này với hai chiếc đĩa trên khay. Chúng tôi chờ đợi trong yên lặng khi cô ta đặt từng đĩa một trước mặt mỗi người và lùi về hướng cửa ra vào. “Chính xác thì mẹ con đã nói gì về bố?” Tôi không định tỏ ra giận dữ nhưng từng lời phát ra trong tiếng thở gầm gừ.

Con bé không trả lời ngay. Nó cắt một miếng cá rồi cắm vào dĩa kèm một miếng khoai chiên bên dưới và nhúng vào trong sốt tacta. “Con nghĩ bố biết mẹ đã nói gì mà.” 

“Thật là xúc phạm.” Tôi gần như mất kiểm soát giọng mình, gần như khẽ rên lên. 

“Đó cũng là cách con đã phản ứng khi mẹ nói với con. Con không muốn nghe nên đã bỏ ra ngoài. Rồi con bắt đầu suy nghĩ về điều đó. Thường thì bố mẹ ném đồ đạc khi cãi nhau. Đập vỡ đĩa, kiểu như vậy. Nhưng có những âm thanh vào đêm đó dường như là tiếng… da thịt đập vào nhau. Sau đó, khi bố rời khỏi và con vào phòng mẹ, bà ấy đang trang điểm. Lớp nền khá dày. Đó là một việc làm kì quặc ngay sau một cuộc cãi nhau to, bố nghĩ vậy không?”

“Đó là một sự lừa bịp! Con không nhận ra sao? Để khiến con nghĩ là bố đã đánh bà ấy. Để khiến con ghét bố. Chẳng phải quá hiển nhiên sao?” 

“Bà ấy chưa từng cố khiến con ghét bố. Bà ấy luôn luôn bênh vực bố. Bà ấy nói rằng đó là những lỗi lầm từ cả hai phía, rằng con không được phép ngừng yêu bố chỉ bởi bà ấy không còn dành tình cảm cho bố nữa. Khi con đến thăm mẹ mấy hôm trước, câu chuyện của bà ấy đã thay đổi.” Con bé đang chuẩn bị ăn một miếng to nữa trong khi nói. “Nguyên một ngày con đã nghĩ mẹ nói dối.”

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi đứng dậy, cả thân thể run rẩy, và bước đi, về phía lối mòn hẹp hướng ra đường, xoay sở kiếm một chiếc taxi khi đi bộ về thị trấn.

Không có người đàn ông nào lịch thiệp hơn tôi tồn tại trên đời này cả. Tôi thà dùng cưa cắt đi chính chân mình còn hơn là đánh một người phụ nữ. Có lẽ tôi đã to tiếng và có lẽ tôi đã đập vỡ bát đĩa – chúng tôi đều đã làm vậy, vào lúc mà mọi thứ đều ở sai hướng – nhưng không có bất kì sự thôi thúc dùng bạo lực nào trong người tôi. Và giờ thì người phụ nữ xấu xa đó đã đầu độc tâm trí Carol chống lại tôi. Tại sao con bé lại đến gần mẹ nó, tại sao nó không đến gặp tôi trước? Con bé đã luôn là con gái rượu của bố. Con bé đã luôn thân thiết với tôi hơn. Và giờ thì mụ đàn bà lắm chuyện đó đã hủy hoại mọi thứ. Tước đi một mối quan hệ đẹp đẽ trong suốt cuộc đời của tôi.

Bảo Trangdịch
(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Việt Nam lọt top 5 quốc gia lý tưởng nhất cho du lịch một mình
    Đứng ở vị trí thứ 5, Việt Nam được đánh giá là điểm đến giàu tính phiêu lưu, đa dạng trải nghiệm nhờ sự kết hợp giữa cảnh quan kỳ vĩ, văn hóa bản địa cuốn hút và mức độ an toàn cao cho người thích đi một mình.
  • “Âm hưởng Slavic” - đêm nhạc của những tâm hồn đồng điệu
    Buổi hòa nhạc “Âm hưởng Slavic - Giao cảm những tâm hồn” diễn ra tối 28/11 tại không gian phòng hòa nhạc lớn, Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam đánh dấu bước khởi đầu cho sự ra đời của Hội Nhạc cổ điển Việt Nam - mở ra một sân chơi mới cho các nghệ sĩ Việt Nam và quốc tế cùng hội tụ, lan tỏa, đồng thời giúp khán giả trong nước tiếp cận sâu hơn với âm nhạc cổ điển thế giới.
  • Nhiếp ảnh quốc tế Photo Hanoi’25: Thu hút đông đảo giới trẻ Thủ đô yêu thích nghệ thuật nhiếp ảnh
    Sau một tháng tổ chức từ 1/11, Liên hoan nhiếp ảnh Photo Hanoi ‘25 đã chính thức khép lại vào ngày 30/11. Sự kiện đã thu hút hơn 200.000 lượt người quan tâm và tham gia, cả trực tiếp và trực tuyến, trong đó đặc biệt là đông đảo giới trẻ Thủ đô yêu thích nghệ thuật nhiếp ảnh...
  • Hà Nội ban hành Quy chế xét tặng “Công dân Thủ đô ưu tú” 2025
    UBND Thành phố Hà Nội đã ban hành Quyết định số 71/QĐ-UBND ngày 26/11/2025 về việc ban hành Quy chế xét tặng danh hiệu năm 2025 “Công dân Thủ đô ưu tú”.
  • Khẩn trương phục hồi di sản bị hư hại sau mưa lũ
    Để khẩn trương khắc phục hậu quả thiên tai, bảo vệ di sản văn hoá trên địa bàn 04 tỉnh, Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch đề nghị Ủy ban nhân dân các tỉnh Gia Lai, Đắk Lắk, Khánh Hoà, Lâm Đồng tổ chức kiểm tra, rà soát hiện trạng kỹ thuật, đánh giá mức độ hư hại của các công trình di tích, bảo tàng trên địa bàn tỉnh.
  • Khai mạc Festival quốc tế Âm nhạc mới năm 2025 tại Hà Nội
    Diễn ra từ ngày 27/11 đến 1/12/2025 tại Hà Nội, Festival Quốc tế Âm nhạc mới lần thứ IV quy tụ sự tham gia của gần 30 nhạc sĩ, nghệ sĩ quốc tế đến từ: Liên bang Nga, Tatarstan, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Cộng hòa Adygea, Đan Mạch, Bỉ, Đức, Thụy Sĩ, Tây Ban Nha, Nhật Bản, Trung Quốc, Australia, Lào.
  • “Lửa cháy Phiên Ngung” và “Chìm trong vòng xoáy” đoạt Huy chương vàng tại Liên hoan Tuồng và Dân ca kịch toàn quốc 2025
    Ban tổ chức trao 2 huy chương vàng cho vở diễn "Lửa cháy Phiên Ngung" của Nhà hát Sân khấu truyền thống Quốc gia Việt Nam và kịch hát dân ca "Chìm trong vòng xoáy" của Trung tâm Nghệ thuật truyền thống Nghệ An.
  • Nhà thơ Hữu Loan và nhà văn Tô Hoài qua bút ký của Lê Xuân Sơn
    Ngày 9/10/2025, nhà báo Lê Xuân Sơn (từng là biên tập viên Báo Người Hà Nội, Tổng Biên tập Báo Tiền Phong) ra mắt ba tập sách mới, gồm hai tập bút ký và một tập thơ. Đọc tập bút ký “Mây trắng còn bay” (Nxb Hội Nhà văn, 2025), có thể nhận ra ở anh tình yêu văn chương mê đắm, phong cách riêng và bản lĩnh của một cây bút ký giàu trải nghiệm. Là một nhà báo kỳ cựu, chăm đi, chăm viết, đồng thời cũng là người có nền tảng văn chương vững vàng, Lê Xuân Sơn đã có điều kiện tiếp xúc với nhiều văn nghệ sĩ đương đại.
  • Càng sống đời càng đầy đặn yêu thương
    “Trước hoàng hôn” (Nxb Hội Nhà văn, 2025) là tập thơ thứ 19 của Quang Hoài. Tập thơ ra đời vào thời điểm đặc biệt: nhà thơ - đại tá của chúng ta vừa bước sang tuổi 80 và đang chiến đấu với trọng bệnh. Nhưng như chưa hề biết đến tuổi già và như để quên đi sự thách đố nghiệt ngã của số phận, nhà thơ Quang Hoài vẫn bình thản yêu và sống, bình thản yêu và làm thơ một cách bản lĩnh, đầy nhân bản.
  • Triển lãm “Con đường Cách mạng - Đồng chí Hồ Chí Minh tại Trung Quốc”
    Tiếp nhận tư liệu, hiện vật và triển lãm “Con đường Cách mạng - Đồng chí Hồ Chí Minh tại Trung Quốc” nhân kỷ niệm 45 năm thành lập Bảo tàng Hồ Chí Minh Thành phố Huế.
Hội ngộ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO