Họa sĩ Văn Trọng: “Dù vẽ gì cũng là tôi vẽ chính tôi”

Quỳnh Lâm| 29/03/2018 11:18

“Dù vẽ về đề tài gì, vẽ như thế nào thì đấy là một cách tôi suy nghĩ, và tôi đã vẽ lên toan những ý nghĩ, cảm xúc của mình, suy cho cùng cũng là tôi đã vẽ chính tôi”, họa sĩ Văn Trọng nói. Đối với anh, hội họa không phải là thứ duy nhất mang lại niềm hạnh phúc, nhưng chỉ biết rằng anh muốn vẽ, thế thôi.

Gặp họa sĩ Phạm Văn Trọng tại một quán cà phê quen thuộc ở Hà Nội, giống như nhiều lần gặp trước, tôi vẫn thấy anh có cái vẻ hiền lành chất phác của một giáo viên mỹ thuật tỉnh lẻ còn ít nhiều rụt rè. Nhưng tranh của Văn Trọng lại khác hẳn. Không quá mạnh mẽ bạo liệt trong bút pháp, không quá phiêu trong cách dùng màu hay xử lý bố cục, nhưng là những bức tranh mạnh dạn trong biểu hiện, dám phơi bày đến tận cùng những xúc cảm và ý tưởng, dám thử nghiệm đến cùng với nghệ thuật dẫu Văn Trọng hiểu rằng đó là một con đường gian khó và có quá nhiều thử thách.
Họa sĩ Văn Trọng: “Dù vẽ gì cũng là tôi vẽ chính tôi”

Họa sĩ Văn Trọng

Sinh năm 1978 tại Thanh Hà, Hải Dương, thích vẽ từ nhỏ, đến năm 1997 Văn Trọng thi đỗ vào trường Cao đẳng Sư phạm Hải Dương, Khoa Nhạc - Họa - Thể dục. Ra trường năm 2000, trở thành giáo viên dạy mỹ thuật tại trường PTCS Thanh Xuân (Thanh Hà), thời gian này Văn Trọng không vẽ nhiều, cho đến tận năm 2012. Anh nhận ra rằng những bức tranh có thể mang lại niềm vui lớn cho mình, và anh lao vào vẽ. Nhất là khi được sự ủng hộ của gia đình, bạn bè và có được sự quan tâm của một số nhà sưu tập, Văn Trọng ngày càng vẽ nhiều hơn. Mọi người bắt đầu biết đến anh như một họa sĩ hay vẽ về lợn. Hỏi ra mới biết, cũng chẳng có gì quá đặc biệt, chỉ vì đó là con vật gắn bó với anh từ nhỏ. Gia đình nuôi lợn, nên anh hiểu về nó, từ hình dáng đến các đặc tính, từ nhỏ cho đến lớn, từ cách nó đòi ăn cho đến cách nuôi con… Đến một ngày, hình ảnh con vật đó đi vào trong tranh anh như một kỉ niệm vừa gần gũi vừa đẹp đẽ. Không quá câu nệ vào đề tài, Văn Trọng vẽ những thứ tự nhiên đến với tâm trí mình, nó khiến anh vui.


Dù vẽ đề tài về lợn, về phụ nữ hay gia đình, tĩnh vật, tranh của Văn Trọng cũng mang phong cách riêng, khó lẫn với ai. Đó không phải là những hình ảnh chúng ta nhìn thấy theo cách thông thường. Lối vẽ biểu hiện đã bóp méo hiện thực như cách chúng ta thường thấy, khiến chúng chỉ còn là những nét, những mảng, những tín hiệu nghệ thuật, gợi về sự vật một cách đầy cảm xúc. Tranh của họa sĩ Văn Trọng thường có màu sắc sặc sỡ mà hài hòa, kể cả những bức nhiều gam màu nóng nhưng vẫn không chói mắt mà ngược lại, chúng được phối màu một cách khéo léo tài hoa, tạo ra sự thơ mộng và đẹp mắt.

Họa sĩ Văn Trọng: “Dù vẽ gì cũng là tôi vẽ chính tôi”
Tranh của họa sĩ Văn Trọng 


Hình của sự vật đã bị bóp méo, màu của sự vật cũng bị biến sắc, cái còn lại trong tranh của Văn Trọng là vẻ đẹp của những tín hiệu vừa ngẫu nhiên vừa đầy tính toán. Đó hẳn là những sắp xếp của trực giác cộng với một logic của hệ thống ý tưởng đã chín muồi, mang trong chúng sức mạnh của biểu đạt và không thể thiếu được một yếu tố quan trọng, đó là cảm xúc. Tranh của Văn Trọng luôn tràn cảm xúc. Có rất nhiều nét vẽ của cọ, của bay và mỗi nét vẽ tưởng như ngẫu nhiên đó đều in dấu xúc cảm. Người ta buộc phải tiếp cận với tranh của anh bằng cách thả lỏng cảm xúc, bởi chỉ khi ấy họ mới được dẫn dụ vào thế giới màu sắc của người họa sĩ.


Tôi hỏi khi nào là lúc cảm thấy hạnh phúc nhất với việc vẽ, họa sĩ Văn Trọng nói rằng đó là lúc đặt xong nét vẽ cuối cùng. Những bức tranh khi được đặt bằng tên tiếng Anh, như “Happy family”, “Pretty woman”, khi được đánh số thứ tự, nhưng với anh điều đó không quan trọng, và dù thế nào thì khi kết thúc nó bằng một nét vẽ cuối, anh luôn thấy trong lòng một nỗi hoan hỉ khó diễn tả. Bởi vẽ gì, vẽ như thế nào, hay tên của bức tranh nữa, tất cả đều không quan trọng. Điều quan trọng là anh đã vẽ tất cả những thứ thân thiết với lòng mình, và khi một bức tranh hoàn thiện chính là lúc những suy nghĩ, xúc cảm trong anh được giải phóng. “Dù vẽ gì thì cũng là đang vẽ chính tôi”, một lần nữa họa sĩ Văn Trọng nói, thành tiếng nhưng tôi có cảm giác như anh đang tự sự với bản thân mình.

(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Phát huy vai trò của Phụ nữ Thủ đô trong xây dựng nếp sống văn minh, thanh lịch
    Tiếp tục triển khai hiệu quả 02 bộ Quy tắc ứng xử của Thành phố là một trong những nội dung trọng tâm được đề cập đến trong Chỉ thị số 30-CT/TU ngày 19/2/2024 của Thành uỷ Hà Nội “Tăng cường sự chỉ đạo của các cấp uỷ Đảng về xây dựng người Hà Nội thanh lịch, văn minh”.
  • Thảo luận bàn tròn về Chủng ngừa ở người lớn và Dự phòng bệnh Zona
    Ngày 21/11, tại Hà Nội, Tổng Hội Y học Việt Nam phối hợp cùng Công ty TNHH Dược phẩm GSK Việt Nam (GSK Việt Nam) và các chuyên gia đầu ngành trong các lĩnh vực Thận học, Hô hấp, Nội tiết, Cơ Xương Khớp đã có phiên thảo luận về chủng ngừa ở người lớn và dự phòng bệnh zona.
Đừng bỏ lỡ
Họa sĩ Văn Trọng: “Dù vẽ gì cũng là tôi vẽ chính tôi”
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO