Đinh xuyên - thời thơ ấu

Vũ Chiến| 29/08/2017 10:58

Cộc cạch cạch... cộc cạch cạch... cộc cạch cạch. Tiếng guốc gộc pha lẫn tiếng chống gậy trong đêm tối, hòa theo tiếng côn trùng phát ra từ những bụi duối, bụi han, bụi râm bụt... dọc ngõ đi làm cảm giác hoang mang, rờn rợn vụt biến mất, thay vào đó là cảm giác mừng rỡ vì có người đồng hành trên con ngõ vắng. Xa xa ánh đèn dầu leo lét của các chị, các cô ngồi khâu nón lá hắt ra từ những mái nhà tranh vách đất thủng lỗ chỗ. Tiếng vót vành, pha tre, nứa làm vật liệu cho nón lá nghe rõ dần cũng làm cảm giác sờ

Tiếng guốc gộc ngày một rõ. Dáng cao to hình như ông cụ Kha ở giữa xóm. Dạ cháu chào ông ạ. Tôi cố tình chào to để phá vỡ cảm giác lạnh sống lưng từ lúc bước vào con ngõ tối hoang vắng và um tùm cây cối. 

Tôi sinh ra vào thời đất nước chiến tranh loạn lạc. Cha tôi là con trai duy nhất trong một gia đình có bốn chị em, sự ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến lấy sức lao động làm ra của cải nên không ít gia đình đặt được mục tiêu nhiều con nhiều của và gia đình tôi cũng không ngoại lệ. Thời thơ ấu của chúng tôi trải qua bằng sự góp sức của ngô, sắn, hạt bo bo... của những mái nhà tranh vách đất, lũy tre làng, và những buổi trưa đi mót khoai sắn sau giờ học.

Tuấn ơi đi chơi không? Đã lâu lắm rồi tôi mới xin được bố mẹ cho đi chơi bằng xe đạp nên tôi rủ thằng Hiệu và thằng Tuấn đi chơi cùng. Đảo qua làng trên xóm dưới vài vòng, chúng tôi tạt vào hàng bà bán táo. Ở quê tôi có giống táo nhỏ nhưng rất ngon, chúng tôi làm hai bơ đút đầy túi ba thằng rồi thũng thẵng đạp xe ra đồng hóng mát. Phía trước là hàng nhãn dọc bờ mương nơi chúng tôi thường rình ăn trộm mỗi khi nhãn chín, trò này rất vui nhưng ẩn chứa đầy nguy hiểm nếu bị bắt sẽ được mấy ông trông nhãn dắt về tận nhà và được trả bài bằng những trận roi mây vào mông đau điếng. Vì vậy chúng tôi thường chia nhau ra rình mò, khi nào đảm bảo an toàn sẽ tìm cơ hội hái trộm, ăn trộm hoa quả là nghề của đám choai choai chúng tôi. Một lần ăn trộm bưởi nhà ông Vỹ bán hàng nước gần nhà thằng Tuấn, cũng may chúng tôi khiêng bàn bán nước của ông chèn cửa nhà nên trốn thoát do ông không đẩy được cửa vì bị cái bàn chắn ngang.

Xa xa là hàng phi lao kêu rin rít mỗi khi gió mạnh, nó cũng tạo cho tôi cảm giác thúc giục khi chạy mưa giông từ ngoài đồng về nhà. Bỗng thằng Hiệu phá lên cười sằng sặc, thằng Tuấn thì nhảy phắt xuống khỏi xe, tôi ngồi giữa chưa hiểu chuyện gì thì thằng Hiệu cong mông đạp xe rất nhanh phi về phía trước. Tôi ngoái lại nhìn thằng Tuấn thì thấy bàn chân nó đã xúc trọn vào bãi phân trâu đen xì. Thì ra thằng Hiệu phát hiện thằng Tuấn ngồi sau cùng không có chỗ để chân nên phải thả lê đôi dép xuống mặt đường, khi thấy có bãi phân trâu giữa đường nó đã nảy ra ý định này. Đi được một đoạn thằng Hiệu đạp xe quay lại mồm cười toe toét…

Kỷ niệm tuổi thơ của chúng tôi khá dữ dội với hầu hết các chiến tích về đêm. Ngày đó dân cư còn thưa thớt, cây cối rậm rạp um tùm, nhà dân hầu hết là nhà tranh, vách đất, thỉnh thoảng lại có tiếng kẻng từ sân kho hợp tác xã đánh dồn dập báo hiệu cháy nhà một ai đó trong thôn. Về đêm chúng tôi thường tụ tập đi trộm hoa quả, nghịch ngợm, phá phách, nghĩ lại giờ mới thấy dại. Có lần đi qua làng bên, thấy cây rơm được đánh giữa sân một nhà gần đường cái. Tôi, thằng Nghĩa ở xóm Tứ Đức và thằng Thiện ở xóm chợ bàn nhau châm lửa đốt. Đi một vòng quanh nhà thấy mọi người đã ngủ, tôi và thằng Nghĩa mò vào bật lửa đốt rồi cả bọn bỏ chạy về hướng đầu làng mình. Chạy cách khoảng chừng hai trăm mét thì ba thằng rủ nhau quay lại xem chủ nhà dập lửa. Cả bọn nằm bên bờ đê bên này cách khoảng ba mươi mét nhìn qua đường sang bên kia xem, thấy chủ nhà hô hoán cháy... cháy bà con ơi... rồi lao vào dập lửa, nhưng đêm khuya, mọi người ngủ say nên không có ai trợ giúp. Đang nằm cười khoái chí thì đột nhiên thằng Nghĩa đứng phắt dậy chõ mồm sang đám cháy nói rất to: "Ô! thế chưa dập được à?" rồi bỏ chạy. Trời ơi là trời! Chúng tôi không còn hồn vía nào bỏ chạy toán loạn, không có định hướng. Tôi chỉ biết quay ngược lại đám cháy mà chạy thục mạng, cánh đồng trước mặt rất nhiều mồ mả nhưng phần vì sợ bị ăn đòn, phần vì chạy không định hình được nên tôi chạy băng băng ra phía ruộng, ra giữa cánh đồng quay lại nhìn chỉ thấy mỗi mình mình lại hoảng hốt vì sợ ma nên tôi lao càng nhanh trong cảm giác lạnh sống lưng vì hoang vắng.

Một lần khác vào đợt nghỉ hè, thằng Hùng mượn bố nó được khẩu súng hơi, tụi tôi quyết định đi bắn chim đêm để lấy thực phẩm liên hoan. Đi đến 12 giờ đêm cũng chỉ được mấy con, không bõ bèn. Cả bọn hội ý và đi đến quyết định đi “săn vịt” của mấy nhà thả ngoài đồng. Không hiểu do vịt khỏe hay trình độ kém mà chúng tôi bắn tới mấy chục viên khộng hạ được chú nào. Đạn hết không lẽ về tay trắng, thằng Lợi quyết định lội ruộng bắt bằng được một chú để thực hiện được mơ ước nhỏ nhoi trong đêm.

Những kỷ niệm không bao giờ phai mờ của tuổi thơ luôn theo chúng tôi đến tận bây giờ, và là lý do cho những nụ cười sảng khoái trong mỗi dịp tụ họp của cả bọn. 
(0) Bình luận
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
  • Tình già
    Gió rít từng cơn rải những hạt mưa to rào rào vào cái vách lá dừa nhà ông già Tám làm cho con Lu đang khoanh tròn trong bếp tro giật mình ngái ngủ. Cơn giông cuối ngày làm cho đám cây mì trước nhà lúc la lúc lắc như uống từng giọt mưa sau những ngày nắng hạn kéo dài héo rũ.
  • Bầu Trời và Mặt Đất
    Ngày xửa ngày xưa, đã từ rất lâu, Bầu Trời và Mặt Đất là hai người bạn. Họ thân với nhau lắm. Ngày ngày họ cùng chơi đùa, nói chuyện, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn cho nhau.
  • Mùa hoa biên giới
    Sau những ngày vất vả ngược xuôi với các vụ việc, hôm nay Ban mới có một ngày rảnh rỗi. Nhớ tới lời hứa với Hoa, nhớ tới lũ trẻ trên điểm trường ở Nậm Mo Phí, Sín Thầu, nơi Hoa dạy. Ban mua một ba lô quà bánh, ít mì tôm, thịt hộp cho lũ trẻ và đặc biệt mua cho Hoa một tấm áo mới.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Vinh danh 25 tác phẩm lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật xuất sắc năm 2023
    Tối 19/9, Hội đồng Lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật Trung ương đã tổ chức Lễ trao Tặng thưởng của Ban Bí thư Trung ương Đảng cho các tác phẩm lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật xuất bản năm 2023.
  • [Podcast] Nét thanh lịch trong trang phục của người Hà Nội xưa
    Theo thời gian, trong nhịp sống hối hả của thời hội nhập, có rất nhiều thứ, nhiều giá trị đã bị "cuốn trôi", song với người Thăng Long - Hà Nội, dù cho đi đâu, ở đâu, họ vẫn luôn âm thầm giữ gìn nếp nhà, giữ văn hóa đất Tràng An qua việc dậy bảo con cháu cách nói năng, đi đứng, ăn uống và tất nhiên không thể thiếu việc dậy bảo con cháu về cách mặc sao cho đẹp, cho nền nã; chọn trang phục sao cho giữ được nét thanh lịch, mặc sao cho "đậm chất kinh kỳ”....
  • Tôi “phải lòng” hội họa như cách tôi từng say mê văn chương
    Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu tình cờ đến với hội họa từ năm 2016. Chọn dòng tranh lụa kén người vẽ, chị đã nhanh chóng thể hiện tài năng sử dụng cọ và màu không thua kém tài năng ngôn ngữ. Với chị, điểm chung trong các sáng tạo nghệ thuật của mình là chất thơ và tính nữ. Xoay quanh góc nhìn “viết hay vẽ cũng chỉ là phương tiện nghệ thuật để người nghệ sĩ tỏ bày với thế giới, về thế giới”, tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu đã dành cho tạp chí Người Hà Nội một cuộc trò chuyện thú vị.
  • Lan tỏa nghĩa cử cao đẹp về tình đoàn kết, sự sẻ chia
    Hưởng ứng lời kêu gọi của các cấp các ngành cũng như "Thư ngỏ" của nhà trường, cán bộ, giáo viên, nhân viên, cha mẹ học sinh và các em học sinh trong trường THCS Xuân La đã tích cực quyên góp, ủng hộ người dân bị thiệt hại nặng nề bởi cơn bão số 3 (Yagi).
  • Xúc tiến, quảng bá và cần định hướng xây dựng thương hiệu du lịch “Huế - Kinh đô văn hóa, di sản”
    Ngành du lịch tỉnh Thừa Thiên Huế cần tập trung nghiên cứu, xây dựng các sản phẩm du lịch đặc sắc gắn với thế mạnh về bản sắc văn hóa, di sản vật thể và phi vật thể của địa phương để xúc tiến, quảng bá và kết nối du lịch.
Đừng bỏ lỡ
Đinh xuyên - thời thơ ấu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO