Аồng cảm với nỗi cô đơn

Lâm Xuân Vi| 06/10/2011 08:52

(NHN) Аộc hà nh đã là  cô đơn lắm, lại còn vử phía cô đơn, không biết nỗi cô đơn sẽ tăng nặng chừng nà o? Tựa đử cũng là  tứ thơ, đã được nhà  thơ khai thác thật triệt để, là m nên sự xa xót xúc động tận cùng nơi bạn đọc vử một người phụ nữ đã bị phản bội trong tình yêu.

Аộc hà nh vử phía cô đơn

Anh đã có người đà n bà  khác/Tay trong tay/Mắt trong mắt lâu rồi/Người ấy khóc anh vỗ vử/Cười anh cũng cười vui/Em cay đắng nhận ra mình thừa thãi

Cái hạnh phúc từng đơm hoa kết trái/Không phải em đánh mất đâu mà  chính anh đã lấy cắp tặng người/Cứ mửi mòn theo ngà y tháng dần trôi

Ngà y tháng dần trôi/Anh lạ xa rồi/Em cặm cụi nhặt giọt đời rơi vỡ/Chút tình nghĩa anh sớt chia quá nhử/Nhín lòng mình em chiu chắt dà nh con

Em độc hà nh vử phía cô đơn/Tìm bà  tiên thầm xin điửu ước/Аược là nh lại trái tim máu tướp/Và  tự dỗ mình/Như/chưa một lần đau.

Trần Mai Hường

Hửi ai có thể cầm lòng khi đọc: "Anh đã có người đà n bà  khác/ Tay trong tay/ Mắt trong mắt lâu rồi/ Người ấy khóc anh vỗ vử/ Cười anh cùng cười vui/ Em cay đắng nhận ra mình thừa thãi". Аó là  một biến cố đến kinh hoà ng đối với đời người phụ nữ, tưởng như đất đang sụt dưới chân họ. Vậy mà  những câu thơ vẫn chân tình, em bình tĩnh nhử nhẹ như cam chịu đến nhẫn nhục, cay đắng nhận ra mình thừa thãi. à”i em bị rẻ rúng uất hận biết nhường nà o? Thế mà  không có sự gà o thét là nh là m gáo..., không có mưu mô toan tính để rồi biện minh: ghen tuông thì cũng người ta thường tình kiểu Hoạn Thư.

Những năm tháng trà n đầy hạnh phúc bên anh, em cũng đã từng có, như người đà n bà  nọ cùng anh bây giử. Và  em luôn biết trân trọng vun đắp nâng niu gìn giữ tình yêu, chứ nà o có lầm lỗi phí phạm gì cho cam? Thế mà  em vẫn phải cay đắng chấp nhận nó tuột khửi tay mình. Hửi là m sao em có thể cảnh giác giữ được, khi người rắp tâm đánh cắp nó lại chính là  anh - người mà  em đã hết lòng thương yêu dâng hiến để hạnh phúc được kết tinh nơi đứa con mình.

"Em cay đắng nhận ra mình thừa thãi" (ảnh minh họa)

Phải là  người phụ nữ rất nhân hậu, hiện đại trong quan niệm tình yêu, lại sáng suốt xác định đúng kẻ tội đồ là  anh, nên kẻ tình địch không hử bị hà nh hạ lên án. Nhưng có lẽ mọi sự nín nhịn cam chịu hy sinh còn bởi tấm lòng người mẹ sống chết cho con, vì con của em. Vì con, vì lòng nhân hậu mà  em không thể dỡ bử, là m lại để tìm hạnh phúc cho riêng mình, mặc dù đạo lý và  lụât pháp đứng vử phía em. Em vẫn âm thầm hi vọng trong vô vọng, kiên nhẫn, lầm lụi nhon nhặt từng mảnh vỡ tình thương yêu của anh chia sớt, dà nh cho con khi đã bị cha bử rơi, mà  phó mặc đời mình mửi mòn theo năm tháng dần trôi.

Аến khổ kết, tưởng như em bất lực xuôi tay, tự hà nh xác, rồi tự an ủi mình sẽ gặp được Tiên cứu giúp cho là nh lại trái tim máu tướp, và  tự dỗ mình như chưa một lần đau.

Không, đó mới là  chủ đích nhân bản mà  nhà  thơ hướng tới, là  thông điệp cảnh báo, lương tri cần phải tự xiết chặt, khi mà  kết cấu gia đình đang bị xuống cấp, lửng lẻo đến dễ đứt, dễ vỡ ở cuộc sống xã hội hiện đại duy vật chất hôm nay.

Аọc Аộc hà nh vử phía cô đơn của nhà  thơ Trần Mai Hường, người đọc như bị kích động, cà ng nổi giận bất bình, cà ng thấm lắng xót xa để ngời lên tính bao dung nhân hậu hiửn thục của người phụ nữ.

Chắc không phải là  Tiên, mà  chính em sẽ tìm thấy hạnh phúc không chỉ trong giáo lý, trong mối quan hệ nhân quả, mà  ngay trong sự đồng cảm sẻ chia của cả cộng đồng. Аó cũng là  thà nh công ngoà i sự mong đợi của nhà  thơ.

(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Аồng cảm với nỗi cô đơn
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO