Nguyễn Hoàng Linh dịch theo bản tiếng Hungary|20/08/2021 09:43
Truyện ngắn của James Wood
Người mẹ dịu dàng nhìn đứa trẻ sơ sinh:
- Con yêu khốn khổ của mẹ - bà vừa ru con vừa ngẫm nghĩ. - Liệu con có sống nổi không?
Bà lại nghĩ đến đứa con trước, chỉ sống được một thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Không ai biết lý do. Không ai nói cho bà hay tại sao đứa con đầu của bà lại phải lìa đời. Điều đó vĩnh viễn là một bí ẩn khiến bà rất do dự: không biết vợ chồng bà có nên thử một đứa trẻ khác, ít lâu sau khi chuyện ấy xảy ra? Bà cảm thấy không thể chịu đựng nổi một mình nỗi bồn chồn, lo lắng, mệt nhọc suốt chín tháng trời, chỉ để cho ra đời một đứa bé sống trong chốc lát. Không ai đòi hỏi điều đó ở một người phụ nữ.
Nhưng chồng bà cho rằng, việc họ thử đến cùng một hài nhi sẽ mang tên họ ông và sẽ làm rạng danh cho gia đình bà, là điều hiển nhiên.
Có điều, đâu phải ông là người cảm thấy sự phát triển của chiếc tế bào tí ti sâu bên trong cơ thể bà, chừng nào nó chưa thành một con người bé nhỏ; đâu phải ông là người chiến đấu quyết liệt để giành giật sự sống cho nó, trước khi nó ra đời?
Đứa trẻ thở âm thầm, dường như biết bà mẹ nghĩ đến mình.
Sự đồng cảm ấy giữa bà mẹ và đứa bé thật kỳ lạ. Bà cũng thương đứa trẻ đầu, nhưng có phần từ xa, cách chừng một sải tay. Dường như bà cảm thấy đứa con đầu chỉ ở nhờ nơi bà và bà không thể tự cho phép mình quá trìu mến, quá thương yêu nó.
Nhưng đứa này, cái thằng bé nhăn nheo và không mấy xinh xẻo, bằng một cách nào đó, đã lọt vào tận tâm can bà mẹ, truyền những tình cảm của nó cho bà. Người mẹ biết lúc nào nó buồn nôn từ trước khi nó khóc. Bà cảm thấy mỗi khi nó muốn được cưng nựng và mỗi khi nó muốn ở một mình trong chiếc cũi gỗ trang trí cầu kỳ, sau tấm màn thêu màu kem.
Đứa trẻ biết cách hòa nhập vào những suy tư của người mẹ, nó biết cách thu hút sự chú ý về mình, bằng đôi mắt xanh có tác động gần như thôi miên. Người ta nói tất cả trẻ sơ sinh đều có cặp mắt xanh, song bà mẹ tin chắc đôi mắt xanh của con bà sẽ không đổi màu, nếu nó sống sót.
Mỗi khi đứa bé giương mắt nhìn, ánh mắt nó không như của những trẻ sơ sinh yếu ớt mà là cái nhìn của một con người gần như đã biết quả quyết, của một kẻ biết mình được yêu thương.
Từ đáy sâu tâm hồn mình, người mẹ cảm thấy con bà - bằng một cách nào đó - thật đặc biệt, và nó được giao phó một sứ mệnh nào đó, vì một lý do mà đến giờ vẫn chưa ai hay biết. Nhưng cảm giác lạ kỳ này chỉ khiến bà nở một nụ cười. Chẳng phải mọi bà mẹ đều cảm thấy thế ư? Chẳng phải tất cả các bà mẹ đều đoán chắc con mình là duy nhất, là đặc biệt và kỳ khôi?
Những ngón tay nhỏ bé bám vào ngón trỏ của người mẹ. Dường như nó muốn cho bà thấy quả thực nó là một đứa trẻ đặc biệt.
Có thể nó cũng sẽ thành một viên chức thành thị như cha nó, hoặc một bác sĩ, một nghệ sĩ, nhưng có thể nó sẽ là một nhà truyền giáo, sẽ giảng đạo cho những kẻ vô tội và bị áp bức trên toàn thế giới: nó sẽ cảm hóa những kẻ ngoại đạo và mang đức tin đến cho các đồng hương. Có lẽ sau này, một lúc nào đó...
Đứa trẻ đột nhiên dãy giụa trong vòng tay bà mẹ. Người mẹ ôm chầm lấy con mình và thầm cầu nguyện: đừng thêm những cơn kinh giật như thế nữa!
- Lạy Chúa, đừng lấy đi đứa bé này của con! - bà cầu khẩn. - Lạy Chúa, hãy để cho nó được sống! Con thề sẽ nuôi dạy nó thành một con chiên ngoan đạo, thành tấm gương cho mọi người.
Đứa bé lại dãy giụa. Bà mẹ cảm thấy sự quyết tâm, ước vọng được sống trong cơ thể nhỏ nhoi ấy. Nó không đầu hàng, cuộc sống quá quý báu đối với nó...
- Có công bằng không - bà mẹ nghĩ, khi một hài nhi nhỏ bé và yếu ớt ngần này lại phải trải qua từng ấy đau đớn? Tại sao những trẻ sơ sinh phải chịu đày đọa, khi biết bao lũ quỉ kinh tởm, vô đạo đức vẫn tự do sống cuộc sống của chúng? Sự tàn nhẫn đã không biết đến lương tri và công lý!
Cơn kinh giật dần dần dịu đi. Tứ chi đứa trẻ yên dần và những giọt nước mắt bắt đầu rỏ nhè nhẹ xuống bộ tóc đen của đứa trẻ, cho dù bà mẹ đã cố cầm lại. Đứa bé ngẩng lên nhìn và mỉm cười, ít nhất là bà mẹ tưởng như vậy. Dường như nó bảo:
- Đừng lo mẹ ạ, con không chết đâu. Còn lâu. Phải rất nhiều năm nữa.
Người mẹ cảm thấy nhẹ nhõm và thầm cám ơn Chúa Trời đã để cho con bà sống. Bà đưa đẩy dịu dàng và ru nó khe khẽ bằng một bài hát bà học hồi thơ ấu. Rồi bà nghĩ tới tuổi thanh xuân của chính bà cùng cuộc sống hiền hòa và an bình tại làng bản, nơi bà lớn lên: cảnh tượng tuyệt vời của những dãy núi xinh tươi được bao quanh bởi cánh rừng, bởi những người hàng xóm thân mật, luôn sẵn lòng giúp đỡ với câu phương châm mang tính bản năng: leben und leben lassen, hãy sống và để sống. Thật là những năm tháng hạnh phúc!
Rồi về sau, bà lấy chồng, một người đàn ông hơn bà nhiều tuổi, trước đó từng có một đời vợ. Họ chuyển từ thị trấn nhỏ im ắng ở vùng quê lên thành phố lớn nhộn nhạo, lạnh lẽo. Thời kỳ khó khăn tiếp đến. Tiền nong ít ỏi, ai nấy bồn chồn và họ còn đả động đến chuyện cách mạng.
Nhưng vào lúc này, bà mẹ hướng về tương lai, nơi con bà sẽ sống, và bà đoán chắc rằng nó sẽ để lại dấu ấn trong diễn tiến của thế giới. Có lẽ nó sẽ đem lại hòa bình, bình an và phẩm giá con người, nếu nó được sống sót.
Bà nhìn xuống đứa con đã chợp mắt và trong giấc mơ, nó siết chặt những ngón tay bà trong bàn tay nhỏ mũm mĩm.
Đầu tiên là phải rửa tội cho thằng bé, bà mẹ nghĩ. Bà không an tâm chừng nào đứa con bà chưa vào nước của Chúa Trời. Chồng bà thực ra không theo đạo. Ông chỉ tin vào quyền lực của nhà nước, vào giấc mộng của cái Đại đế chế được gây dựng bằng bạo lực và tranh chấp.
Nhưng con bà, bà thầm nghĩ, sẽ không theo dấu chân cha nó. Nó sẽ xóa bỏ những thảm cảnh chinh chiến và sự áp bức kẻ yếu. Bà mỉm cười trước khuôn mặt bình yên của đứa trẻ. “Những kẻ hiền hậu sẽ thừa kế mảnh đất này và hạnh phúc trong tình yêu bao la”, người mẹ nói và hôn lên mái tóc đen dính bết vào cái đầu nho nhỏ.
Đứa hài nhi trở mình, nghiến răng nhưng không thức dậy.
Ngày mai - người mẹ nghĩ - chúng ta sẽ làm lễ rửa tội cho nó.
***
Có điều, người ta không thống nhất tên họ đứa trẻ, nói đúng hơn, họ không tìm được một tên làm vừa ý cả cha lẫn mẹ nó. Cặp vợ chồng điểm qua danh mục vô tận của những cái tên, tìm hiểu ý nghĩa và những xuất xứ khác nhau của chúng. Họ muốn một tên phù hợp với đứa bé dịu dàng nhưng quả quyết này và đoán chắc nó sẽ trở thành một thanh niên đầy nghị lực, nhưng công minh. Họ muốn một tên mà cậu bé, và sau đó, người đàn ông ấy cũng phải tự hào, và cả thế giới có thể ngưỡng mộ.
Người chồng thích cái tên Herman, theo tự điển nghĩa là “người đàn ông dũng mãnh hoặc có vũ trang”, nhưng bà vợ không ưa cái nghĩa phụ, gợi nhớ đến những thảm cảnh chinh chiến và chết chóc. Bà muốn một cái tên gì đó quả cảm, nhưng nhân hậu và vương giả hơn. Một cái tên thích hợp cho một chủ soái, nhưng là một chủ soái được dẫn đường chỉ lối bởi phẩm giá và sự cảm thông.
Rồi bà chọn cái tên Adolf, trong thần thoại có nghĩa là “người anh hùng cao thượng”, một cái tên nghe thật ngắn ngủi và khác thường.
Bà nghĩ rằng Adolf tương đối mềm mại bên cạnh cái họ khá cứng cỏi và đọc lên thấy sắc nhọn: Hitler.
Bình luận của bạn đã được gửi và sẽ hiển thị sau khi được duyệt bởi ban biên tập.
Ban biên tập giữ quyền biên tập nội dung bình luận để phù hợp với qui định nội dung của Báo.
“Đổi mới phương thức hoạt động, phát huy năng lực hội viên, nâng cao chất lượng sáng tác là yêu cầu tất yếu để Hội Liên hiệp VHNT Hà Nội đồng hành cùng Thủ đô trong giai đoạn phát triển mới”, NSND Trần Quốc Chiêm - Chủ tịch Hội nhấn mạnh tại Hội nghị tổng kết công tác 6 tháng đầu năm và triển khai nhiệm vụ trọng tâm 6 tháng cuối năm 2025 do Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật (VHNT) Hà Nội tổ chức sáng 16/7/2025.
Ngày 27/6/2025, tại Hà Nội, Tạp chí Văn hóa Nghệ thuật (Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch) tổ chức hội thảo khoa học “Nhìn lại sự vận động, phát triển của VHNT Việt Nam 50 năm sau ngày đất nước thống nhất (30/4/1975 – 30/4/2025)”. Với 33 tham luận cùng nhiều ý kiến trao đổi sôi nổi, hội thảo là dịp tổng kết quá trình phát triển của VHNT Việt Nam trong bối cảnh đất nước thống nhất, đổi mới và hội nhập, từ đó đưa ra các đề xuất nhằm phát triển VHNT trở thành thành tố quan trọng của nền văn hóa tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc.
Tối 16/6, tại Trường quay S5 Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội (phố Huỳnh Thúc Kháng, quận Đống Đa, Hà Nội), Tạp chí Người Hà Nội đã long trọng tổ chức Lễ tổng kết và trao giải Cuộc vận động sáng tác văn học nghệ thuật với chủ đề “Nghề báo – Người làm báo Thủ đô và cả nước 2025”. Đây là chương trình trọng điểm của Tạp chí Người Hà Nội - Cơ quan ngôn luận của Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật Hà Nội chào mừng kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam (21/6/1925 - 21/6/2025).
Tối 16/6, tại Hà Nội, Tạp chí Người Hà Nội tổng kết và trao giải Cuộc vận động sáng tác văn học nghệ thuật với chủ đề “Nghề báo – Người làm báo Thủ đô và cả nước 2025”. Sự kiện diễn ra đúng vào dịp kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam (21/6/1925 – 21/6/2025), góp phần tôn vinh nghề báo và người làm báo – những “chiến sĩ” thầm lặng trên mặt trận văn hóa tư tưởng.
Vào 20h tối ngày 16/6, tại Trường quay S5 Đài Phát thanh và truyền hình Hà Nội (Số 3 – 5 phố Huỳnh Thúc Kháng, quận Đống Đa, Hà Nội), Tạp chí Người Hà Nội tổ chức Lễ tổng kết và trao giải Cuộc vận động sáng tác văn học nghệ thuật với chủ đề “Nghề báo – Người làm báo Thủ đô và cả nước 2025”. Chương trình được truyền hình trực tiếp trên sóng Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội.
Ngày 26/5/2025, tại Hà Nội, trong khuôn khổ chuyến thăm chính thức Việt Nam của Tổng thống Pháp Emmanuel Macron, Bộ trưởng Văn hóa Pháp Rachida Dati đã thay mặt nước Cộng hòa Pháp trao Huân chương Văn học và Nghệ thuật bậc sĩ quan cho Tiến sĩ, nhà lý luận, phê bình điện ảnh Ngô Phương Lan - Chủ tịch Hiệp hội Xúc tiến phát triển điện ảnh Việt Nam. Đây là phần thưởng cao quý ghi nhận những đóng góp bền bỉ và sâu sắc của bà với điện ảnh Việt Nam và quan hệ hợp tác văn hóa Việt - Pháp.
Thủ đô Hà Nội đang trong những ngày mùa Thu lịch sử, với rất nhiều hoạt động kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh mà trọng tâm là Lễ diễu binh, diễu hành vào ngày 2/9. Đây không chỉ là ngày lễ lớn của dân tộc, mà còn là dịp để Thủ đô khẳng định đây không chỉ là nơi ghi dấu lịch sử, mà còn là biểu tượng văn hóa sống động, nghĩa tình và thanh lịch – xứng đáng là “trái tim” của cả nước.
Đồng chí Lương Cường - Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch Nước Cộng hòa XHCN Việt Nam vừa có bài viết “Ngoại giao Việt Nam - 80 năm xây dựng, trưởng thành cùng đất nước” nhân Kỷ niệm 80 năm Ngày thành lập ngành ngoại giao (28/8/1945 – 28/8/2025). Tạp chí Người Hà Nội trân trọng trích đăng nội dung “Ngoại giao trong kỷ nguyên vươn mình của dân tộc” trong toàn văn bài viết của Chủ tịch nước Lương Cường.
Trước khi trở thành chính khách, tác giả Phạm Quang Nghị từng là chiến sĩ trực tiếp chiến đấu nơi chiến trường Nam Bộ, đồng thời ông còn là nhà báo, nhà văn, nhà nghiên cứu có tâm có tầm dành cả cuộc đời cống hiến cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Những trải nghiệm thực tế sâu sắc cùng vốn sống phong phú đã hun đúc trong ông một tầm nhìn rộng mở và cả những trăn trở với thời cuộc.
Trải qua thăng trầm thời gian, kho tàng ẩm thực Hà Nội ngày thêm phong phú, đa dạng và trong mỗi thức quà có cả những nét văn hóa, lối sống và cả tâm hồn người Tràng An. Hà Nội ngàn năm văn hiến không chỉ có phở, bún riêu, trà sen hồ Tây, bánh chưng Tranh Khúc hay cốm làng Vòng mà còn nhiều món ngon, vừa đậm vị vừa khiến người ta xao xuyến, nhớ mãi. Sự khéo léo, sáng tạo, biến tấu từ những nguyên liệu quen thuộc để tạo nên hương vị độc đáo là minh chứng cho sự đa dạng của ẩm thực Hà thành. Và giữa vô vàn món ngon ấy, bánh gối – thứ bánh dân dã, giản dị vẫn luôn là món ăn gợi nhắc đến sự tinh tế, khéo léo của người Hà Nội.
“Bốn mùa cờ bay” của tác giả Huỳnh Mai Liên ra mắt đúng dịp kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9, là một hải trình đến Trường Sa bằng thơ đầy rung cảm, như một con sóng nhỏ, hòa vào tình yêu lớn của dân tộc trong dấu mốc thiêng liêng của Tổ quốc.
Những ngày cuối tháng Tám lịch sử, trên khắp các tuyến đường của xã Hồng Vân (TP Hà Nội), không khí rộn ràng, tươi mới hiện hữu qua hình ảnh cờ Đảng, quốc kỳ rực rỡ sắc đỏ. Người dân đi qua ai nấy đều ngỡ ngàng, xúc động và mừng vui khi thấy làng quê thân thuộc được khoác lên tấm áo mới giàu sức sống.
Ứng dụng “A80 - Tự hào Việt Nam” cập nhật chi tiết thông tin về chương trình triển lãm, nghệ thuật, diễu binh kèm theo hướng dẫn tham gia và các lưu ý cần thiết.
Những ngày tháng Tám lịch sử, Thủ đô Hà Nội khoác lên mình diện mạo mới rực rỡ và tràn đầy sức sống với hàng triệu sắc đỏ cờ Tổ quốc tung bay trên nền trời xanh, tạo nên khung cảnh trang nghiêm và thiêng liêng, khơi dậy niềm tự hào, xúc động sâu lắng trong trái tim mỗi người dân.
Trong những ngày tháng Tám lịch sử, khi cả nước hướng về kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9, khắp các tuyến phố của Thủ đô Hà Nội đều rộn ràng sắc đỏ sao vàng. Tại phường Tây Hồ, những lá cờ Tổ quốc tung bay kiêu hãnh trên từng ngõ nhỏ, con hẻm, tạo nên bức tranh rực rỡ, chan chứa niềm tự hào dân tộc và tinh thần chuẩn bị cho ngày lễ trọng đại của đất nước.
UBND TP Hà Nội quyết định miễn tiền vé sử dụng các phương tiện vận tải hành khách công cộng có trợ giá, gồm xe buýt và đường sắt đô thị trong bốn ngày từ 30/8- 2/9/2025.
Đại hội đại biểu Đảng bộ phường Kim Liên lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030 diễn ra ngày 22/8 với chủ đề “Phát huy truyền thống lịch sử, văn hóa, anh hùng, sức mạnh đại đoàn kết toàn dân; kỷ cương, sáng tạo, trách nhiệm".
Chương trình là lời tri ân sâu sắc tới các thế hệ đi trước - những người đã hiến dâng tuổi trẻ và xương máu cho nền độc lập, tự do của Tổ quốc. Đồng thời, tôn vinh những thành tựu nổi bật, toàn diện và bền vững mà đất nước nói chung và Thủ đô Hà Nội nói riêng đã đạt được, đặc biệt sau 40 năm đổi mới.
Ca khúc "Nhà tôi có treo một lá cờ" là bài hát trong MV mới của ca sĩ Hà Anh Tuấn. Ca khúc chứa chan tình yêu dành cho Quốc kỳ của người Việt Nam. Đồng thời là lời tri ân đến các thế hệ cha anh đã hy sinh vì độc lập, tự do; đồng thời gửi gắm thông điệp về niềm tự hào và trách nhiệm của thế hệ hôm nay trong hành trình dựng xây đất nước.
Mùa thu năm 1945, Hà Nội rợp cờ đỏ sao vàng, khắp phố phường vạn người như một cùng cất tiếng hô vang “Độc lập – Tự do”, đánh dấu thắng lợi vĩ đại của Cách mạng tháng Tám. Trải qua tám thập kỷ, nhiều di tích từ mùa thu năm ấy vẫn còn hiện hữu giữa đời sống hôm nay, kể lại câu chuyện của một Thủ đô Anh hùng của đất nước Việt Nam anh hùng. Trong dòng chảy ấy, Cổng Trại Bảo An binh chính là dấu tích của cuộc Tổng khởi nghĩa Cách mạng tháng Tám năm 1945 - một sự kiện lịch sử trọng đại của đất nước.
Bộ phim tài liệu với tên gọi "Hạt giống hạnh phúc" sẽ được phát sóng vào 20h10 tối 2-9-2025 trên kênh VTV1. Cùng thời điểm này, Truyền hình Quốc gia Cuba - Cubavisión cũng phát sóng bộ phim đặc biệt này, mở ra một dấu mốc hiếm có trong lịch sử hợp tác truyền hình giữa hai nước.