Thăm thẳm vực sâu

Hanoimoi| 13/08/2022 16:09

Mặc cho cô con gái vừa khóc vừa đưa tay vuốt nhưng đôi mắt ké Sì vẫn không nhắm lại. Cả con dâu, con rể và các cháu nội cũng thay nhau vuốt mắt cho ông nhưng đều không có tác dụng. Ai cũng tỏ ra sốt ruột.

Thăm thẳm vực sâu
Minh họa: Lê Trí Dũng.

Cao nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ liệm. Nó không muốn để ông nội cứ mở trừng đôi mắt, mồm há ra đi vào quan tài. Chắc ông còn vương vấn gì đó nên mới không yên lòng ra đi. Nó khẽ ngồi xuống bên ông, miệng thì thầm: “Ông à! Bố con chém chết người bị công an bắt đi rồi. Ông đừng mong bố nữa nhé! Bố không về vuốt mắt, chống gậy được đâu. Ở nhà đã có cô chú và mẹ con cháu rồi. Ông hãy nhắm mắt, yên lòng đi đoàn tụ với bà ở thế giới bên kia nhé”. Cao nói xong, dùng bàn tay trái vuốt ba cái từ trán xuống miệng ké Sì, đôi mắt từ từ khép lại. Bàn tay phải cũng vuốt ba cái từ dưới cằm lên, cái miệng móm mém cũng ngậm chặt lại. Lúc này nhìn ông như đang say giấc.

***

Nhìn Thọ ngồi cúi gằm mặt xuống, những người cùng phòng giam tự hỏi không biết liệu gã có nhỏ vài giọt nước mắt khi biết tin ké Sì đã về với tổ tiên. Gã có tiếng là người máu lạnh mà.

Thọ vốn quá quen thuộc với nơi này. Năm mươi tuổi đã bao lần vào tù ra tội. Lần đầu do buôn bán hê rô in, chịu án bảy năm tù. Ra tù được ít lâu gã lại đánh người ta đến tàn phế khi chứng kiến kẻ đó đang “loỏng” (làm phép) vào bàn thờ nhà mình, thế là lĩnh ba năm "bóc lịch". Ngày mãn hạn tù chẳng ai đến đón. Ra đến cổng gã tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ bước chân vào chốn đày ải này nữa. Hai lần ngồi nhà đá gã đã thấm thía câu “nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại”. Nhưng vận hạn luôn đeo bám gã. Lần trước gã đã không được về chịu tang mẹ. Bây giờ bố nằm xuống cũng không thể về. Gã không biết mình làm phận con kiểu gì nữa. Một người con bất hiếu, bất nhân. Thiên hạ có mấy người như gã không? Gã suy nghĩ, khóe mắt cay cay.

***

Căn nhà vợ chồng Thọ nằm sâu trong lũng, cách biệt với bản làng. Ké Sì ở bản, sống một mình trong căn nhà sàn. Vợ chồng Thọ vào lũng cấy lúa, trồng ngô, trồng chuối, cam, chăn nuôi gia súc gia cầm, làm ao thả cá. Toàn bộ đất đai trong lũng Nặm Kim là của ông bà tổ tiên để lại. Khi nhà nước làm kênh mương thủy lợi, dẫn nước sinh hoạt về cho dân bản, gã đã xây bờ ao bằng gạch nung kiên cố thay cho cái bờ xây bằng đá hộc, đắp đất lúc nào nước cũng rò rỉ ra ngoài. Từ nay không còn lo cá thoát ra ngoài mỗi khi mưa lũ kéo đến nữa. Đã có tấm sắt đóng mở lối xả nước. Mùa hạn đóng xuống, lũ về kéo lên thuận tiện lắm.

Bình thường người làng chẳng ai đặt chân đến nhà gã. Nhưng ở nơi này cứ ba năm mưa thuận thì có một năm hạn hán. Năm nay tháng tư rồi tháng năm mà không có trận mưa to nào. Dân bản lũ lượt kéo vào lũng, người đem theo chai rượu, người đem theo bia, có người đem theo cả can rượu năm lít. Thọ trở thành người phân phối nước cho dân bản. Người này đủ nước cấy thì người kế tiếp liền đóng van xả nước để tích lại đợi hai, ba ngày rồi mới tháo.

Hôm đó thằng Ảnh vào rất sớm, dù đến trưa mới có thể khóa cổng xả. Mấy hôm nay Thọ như được tắm trong bia rượu. Bóng người chỉ còn một chấm nhỏ dưới chân mà vẫn nằm trên giường. Vợ sáng sớm đã ra đồng nhổ mạ, cấy lúa, trưa lại chạy về lo cơm nước cho chồng. Nấu chín rồi gọi Thọ không thèm dậy ăn. Gã thấy miệng đắng ngắt, đầu đau như có ai dùng búa đập vào.

Thọ không dậy ăn cơm. Ảnh thấy vậy thì thốt ra mấy lời: “Thật không công bằng chị nhỉ? Người đi làm đồng về mệt lại phải hầu hạ người nằm, gọi ăn cơm cũng không thèm dậy nữa”. Ảnh chỉ nói những điều thật. Nhưng Thọ lại suy nghĩ khác. Thọ chưa dậy mà thằng Ảnh chỉ chờ câu mời đãi môi đã ngồi xuống ăn cơm với vợ gã. Thọ khó chịu lắm. Gã nghe người ta nói ra nói vào rằng trong thời gian gã ở tù Ảnh đã qua lại với vợ gã. Thọ không tin vợ mình lại để cho thằng Ảnh ấp. Một thằng dở dở ương ương, lúc nào cũng hôi rình như vừa đi gánh nước đái trâu bò tưới cỏ voi về. Làng trên xóm dưới có chuyện gì là hóng hớt. Bây giờ nó vào canh nước lại nói xấu chủ nhà, thử hỏi làm sao không tức cho được.

- Tao khát nước quá, mày có thể rót cho tao một cốc nước không hả vợ? Thọ nói.

Vợ gã đứng dậy cầm ca nước sôi để nguội rót vào cái cốc nhựa rồi đem đến cho chồng, nhưng vừa bước chân đến cạnh giường thì bị Thọ dùng hai tay túm lấy cổ. “Tao chưa dậy mà mày đã mời người khác ăn cơm, mày không coi tao ra gì phải không?”. Cô vợ gầy như con cá mắm cố vùng vẫy nhưng cảm thấy đuối sức bèn cầu cứu: “Chú Ảnh ơi! Cứu chị với”. Ảnh nghe tiếng kêu cứu liền chạy ra khỏi nhà bếp đến bên giường Thọ. “Á mày giỏi lắm! Dám gọi thằng Ảnh đến cứu à? Đã thế tao cho cả hai cùng chết”. Nói xong Thọ vùng dậy, chân không xỏ dép bước đến căn bếp rút con dao chặt xương ra chém vào người, vào đầu Ảnh. Ảnh chạy được mươi bước chân thì ngã xuống cái ao nước chỉ ngang đầu gối. Máu hòa với nước loang một khoảng rộng bằng tấm cót phơi thóc. Vợ Thọ chạy đi được một quãng khá xa liền dừng lại gọi điện cho dân làng vào ứng cứu. Mọi người đến nơi thì Ảnh đã không còn hơi thở.

***

Khi chiếc còng số tám tra vào tay Thọ vẫn chưa kịp hoàn hồn. Thọ biết mình không còn cơ hội để làm người. Sau này, khi có những phút giây nghĩ về cuộc đời, gã oán hận những người trong bản đã đem rượu vào đầu độc mình. Nhưng rồi nghĩ kỹ thì Thọ tự trách mình nhiều hơn. Người ta đem rượu đem bia đến mình không uống là xong, đằng này... Thôi không nên oán trách ai vào lúc này nữa. Tất cả đều đã quá muộn rồi. Ngày trước mẹ mất gã đã không về chịu tang được. Giờ bố mất gã cũng không về được. Vợ, em gái, em rể và cả hai con của Thọ cũng không thể làm gì hơn. Ai có thể bảo lãnh cho kẻ giết người, đã có hai tiền án về chịu tang bố được. Trong phòng giam không có hương, không vàng mã, cũng chẳng có khăn tang, Thọ đành hướng về quê nhà vái vọng để đưa tiễn bố về nơi chín suối. Không biết linh hồn bố có thông cảm cho người con bất hiếu này không?

Án tử đang lơ lửng trên đầu và khoản tiền bồi thường cho gia đình nạn nhân Thọ không biết kiếm đâu ra được. Không lẽ các con của gã sẽ phải nai lưng ra làm để trả nợ thay bố sao? Người có tiền thì để tiền, người không tiền thì để lại đức, để tiếng thơm cho con cháu. Liệu sau này các con có oán trách gã đã nhuốm đen lý lịch của chúng? Chắc chúng hận bố lắm. Giá như gã biết kìm bước chân trước vực sâu, giá như gã biết nghĩ cho các con thì đâu đến nông nỗi này. Tiếng là vợ chồng nhưng vợ gã có được mấy ngày hạnh phúc, những bữa cơm dẻo canh ngọt thì ít, cơm chan nước mắt thì không thể đong đếm. Hối hận ư? Thọ cũng biết trên cõi đời nghiệt ngã này không có loại thuốc nào chữa được hối hận. Muộn. Muộn quá rồi. Thọ không còn cơ hội quay đầu lại nữa. Con đường gã đi đã gần điểm cuối cùng rồi.

“Cùng là nông dân nhưng sao chúng mày khổ thế? Như tao đây mưa không ướt chân, nắng không xuống đầu mà vẫn ăn sung mặc sướng, ngày nào cũng thịt cũng cá”. Gã ngẫm lại câu mình nói với người trong bản năm nào, giờ thấy chua xót cho bản thân. Thà ăn ngô, ăn cháo nhưng không phải lo nghĩ gì. “Mười hang ếch ắt có một hang rắn ở, mày buôn bán thứ đó có ngày bước chân vào nhà đá”. Ké Sì đã nhiều lần khuyên can nhưng Thọ không chịu nghe. “Ông già thì biết cái gì! Thời buổi này có chí làm quan có gan làm giàu”. Nhưng giàu đâu chẳng thấy. Mấy ngày qua gã nghĩ nhiều đến lời nói của bố. Bố đã đi. Rồi con cũng sẽ theo bố. Sẽ sớm thôi. Ngày gặp lại bố mẹ ở thế giới bên kia con sẽ quỳ xuống cho hai người định tội. Gã tự hứa với lòng mình như thế.

***

Ngày hôm nay sao dài đến thế? Thọ đưa mắt nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ chấn song sắt. Ánh mặt trời chiếu lên lá cây còn đọng lại những giọt nước mưa sáng lung linh như những hạt ngọc đủ sắc màu. Những con chim chỉ to bằng ngón tay cái vẫn cần mẫn tìm những chú sâu trong lớp lá cây. Chúng tự do và vui sướng biết bao. Đợi mãi rồi bóng tối cũng chùng chình kéo đến. Thọ ăn cơm rồi ngả lưng xuống chiếu. Chẳng bao lâu gã đã chìm vào giấc mộng. Thọ mơ gặp lại bố mẹ. Vợ chồng ké Sì ngồi trên ghế, nhìn thấy thằng con trai hai người đứng dậy toan cầm gậy định đánh. Nhưng rồi hai người lại ngồi xuống khóc. Thọ giật mình khi thứ mà rỉ ra từ khóe mắt của cha mẹ không phải là nước. Mà đó là những giọt máu. Thọ từng nghe nói khi người ta giận con đến mức không thể tha thứ thì nước mắt của họ chảy ra sẽ không còn là những giọt nước mắt bình thường. Tim của họ đang tan nát, vỡ vụn rồi...

“Mé ơi! Pá ơi!”. Thọ gọi toáng lên. Những người cùng phòng nhìn Thọ ngơ ngác nhưng không ai lên tiếng. Ngày mai người ta sẽ đưa bố gã lên nằm cạnh mẹ gã ở phía chân núi mờ xa.

(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Cuốn sách dành cho cha mẹ của những đứa trẻ ghét viết
    Trong ký ức của không ít người trưởng thành, viết từng là một áp lực kéo dài suốt những năm tháng đi học: sợ sai chính tả, sợ bị chấm điểm thấp, sợ viết không đúng ý thầy cô. Nỗi sợ ấy, theo Julie Bogart (tác giả cuốn sách) không chỉ tồn tại ở trẻ em mà còn in hằn trong người lớn. Thực tế đó đã thôi thúc bà viết “Cuốn sách dành cho cha mẹ của những đứa trẻ ghét viết” như một lời mời gọi các bậc phụ huynh thay đổi cách nhìn nhận và đồng hành cùng việc viết của trẻ em. Cuốn sách do Nhà xuất bản Thế giới và Công ty Cổ phần Xuất bản & Dữ liệu ETS liên kết xuất bản, vừa ra mắt bạn đọc.
  • Tôn vinh danh họa Tô Ngọc Vân qua trưng bày chuyên đề đặc biệt
    Nhân kỷ niệm 100 năm Trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương (1925-2025), Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam ra mắt Không gian trưng bày chuyên đề đặc biệt, tôn vinh những tác giả và tác phẩm tiêu biểu của mỹ thuật Việt Nam. Trong khuôn khổ ra mắt, lần đầu tiên công chúng được tiếp cận một chuyên đề riêng về họa sĩ, liệt sĩ Tô Ngọc Vân - một trong những danh họa tiêu biểu của nền mỹ thuật hiện đại và mỹ thuật cách mạng Việt Nam. Sự kiện sẽ được tổ chức tại Bảo tàng vào sáng ngày 18/12/2025.
  • Hội Điện ảnh Hà Nội: Nhiều dấu ấn chuyên môn nổi bật trong năm 2025
    Sáng 16/12, tại hội trường Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội, Hội Điện ảnh Hà Nội đã tổ chức Lễ tổng kết hoạt động năm 2025 và phương hướng hoạt động năm 2026. Đây là dịp để đội ngũ hội viên nhìn lại một năm hoạt động đồng thời xác định những nhiệm vụ trọng tâm trong giai đoạn tiếp theo.
  • Hà Nội triển khai xác định Chỉ số cải cách hành chính năm 2025
    UBND Thành phố Hà Nội vừa ban hành Kế hoạch số 337/KH-UBND ngày 12/12/2025 về triển khai xác định Chỉ số cải cách hành chính năm 2025 của các Sở, cơ quan tương đương Sở và UBND các xã, phường thuộc thành phố Hà Nội.
  • Học sinh Hà Nội được miễn, hỗ trợ học phí từ năm học 2025-2026, không cần làm đơn
    Tại công văn mới đây, Thành phố Hà Nội lưu ý thực hiện nghiêm túc quy định "Trẻ em mầm non, học sinh phổ thông, người học chương trình giáo dục phổ thông trong cơ sở giáo dục không phải nộp đơn đề nghị miễn, hỗ trợ học phí".
Đừng bỏ lỡ
Thăm thẳm vực sâu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO