Tản văn

Những hàng thông lặng im

Hồ Huy 11:06 04/10/2023

Những hàng thông đã lặng im từ lâu lắm. Như từ hóa thạch, như từ lòng đất, như từ đại dương, những đại dương san hô mà loài người đã vô tình quên lãng. Thông như là sự hóa thạch của những trầm tích ấy. Những trầm tích mà hôm nay, ngày mai, bất cứ khi nào có thể lại sẽ reo ca trong lòng bạn. Này hỡi em yêu! Và đó là một sự nhiệm màu!

Phải mất lâu thật lâu tôi mới thoát ra khỏi cảm giác say trong bước chân của người thơ lữ thứ, đến thành phố này, ăn thành phố này, ngủ thành phố này, yêu thành phố này và mắc nợ thành phố này để thấy rằng buổi chiều như một rặng san hô trầm tích.

Thành phố như một mùa trầm tích, yêu thương như một mùa trầm tích. Và Đà Lạt ư, với những hàng thông lặng im đầy vơi thời gian kia như vừa thoát ra khỏi một thành phố cổ dưới lòng đại dương để mà du dương hoài niệm… Những rặng thông như đã từng là hóa thạch của những rặng san hô từ triệu triệu năm. Như từ khi bạn chưa biết yêu, như từ khi tôi chưa lớn lên, như từ khi con tim còn chưa biết quên… những hàng thông đã đứng đó, luôn đứng đó, như những người đàn ông mỉm cười nhìn những người đàn bà hạnh phúc. Và trong số những người đàn ông ấy, trong những cây thông trầm tư thời gian đan vào những ngón tay đan ấy, ắt hẳn có cả những người đàn ông bị phụ tình.

Ôi! Những người đàn ông bị phụ tình, có phải là những buổi chiều đang rơi miệt mài ngoài mái hiên kia.

nhung-hang-thong.jpg

Đà Lạt mưa, tôi mưa, em mưa, con đường mưa, thời gian mưa, quá vãng mưa, chân đồi lưa thưa một bóng hoe vàng. Một bóng hoe vàng của loài cúc dại hoe buồn. Đà Lạt là thế, là sương đấy, là mưa đấy, là gió đấy, là trống trải đấy. Hẳn rồi, khi bạn cô đơn.

Khi tôi lớn lên thì thông đã reo ca bao đời trên đầu. Thông xanh mươn mướt, thông sạch man mát, thông kiên trung hơn lưỡi mác đường gươm. Và thông là ai, hỡi những hàng thông lặng im kia?

Thì bởi những hàng thông lặng im kia đã lặng im ngàn đời trên đầu, giữa những bon chen, giữa những trái ngang, giữa những cơ cực, giữa những ngờ vực, giữa những trầm tích mà tôi từng nghĩ thông hóa san hô… Đời thông là những tiếng thì thào vi vu… Là gì ư? Là “kiếp sau xin chớ làm người”…

Thành phố này đẹp vì thông? Đừng ai cãi nhảm với tôi điều đó! Nhưng thành phố này cũng buồn vì thông? Cũng lại đừng ai tranh luận với tôi điều đó. Bởi vì sao? Chẳng vì sao hết, bởi vì thông luôn luôn im lặng. Mà sự im lặng tội nghiệp khiến cho đôi lúc tôi đã có cảm giác: hàng thông kia, cây thông kia như những người đàn ông bị phụ tình…

Ở nơi xứ thông, ở nơi vi va vi vu vi vút kia, thành phố đôi lúc ôm cái dấu lặng thật to trong những khuông nhạc thật nhỏ mà ngân nga cả những “đồi thông hai mộ”. Hình như những dấu lặng ấy, những quãng lặng ấy đã trỗi lên những thung lũng tình, những thung lũng yêu, những thung lũng của bao dung. Và sự bao dung chói chang nhất luôn luôn là sự bao dung im lặng. Khi ấy tôi nhận ra vẻ đẹp tuyệt vời của đàn ông.

Một buổi chiều lãng đãng mưa bay, nhìn những đôi tình nhân dắt dìu nhau ngang qua xứ thông, tôi lãng xẹt qua một vài điệu nhạc u buồn “thành phố nào vừa đi đã mỏi”. Kỳ lạ thay, con người chúng ta lại ưa chuộng những thứ buồn tê tái, những vẻ đẹp tê tái, những lời yêu thương tê tái… Đứng trong thứ chiều cũng tê tái đang đưa đẩy những vẻ đẹp ủy mị lên đôi môi em, bất giác tôi lại nhớ đến người thiên cổ với câu thơ trác tuyệt:

“Kiếp sau xin chớ làm người

Làm cây thông đứng giữa trời mà reo”

Thông luôn là sự vận động, một dòng vận động nhiều chiều trong sự lặng im. Những vẻ đẹp lặng im chưa bao giờ chết! Và thành phố này đã sống động vì thông đến nhường nào?

Đêm đổ xuống đồi thông, những đồi thông bất tận, đứng trên ban công của một khách sạn hạng sang ở trung tâm thành phố Đà Lạt tôi nhìn ra cuộc đời ngoài kia. Và cuộc đời ấy là gì? Giữa những bàn tay ấm như than hồng mà người người đang đan vào nhau, giữa những cơn mưa vừa lướt qua hè phố mà những đôi môi chưa kịp bậm vào nhau, giữa những lời yêu thương vừa rơi rụng ở đâu đó nơi khu chợ đêm mà mỗi lần ghé Đà Lạt nhất định bạn phải đến, thì ngoài kia, nơi xa xa kia những hàng thông đang cô đơn…

Những hàng thông cô đơn, chúng cô đơn như những rặng san hô trong giấc mơ ngớ ngẩn thi ca của tôi. Mà hình như tôi đã tiên đoán trước một điều, dẫu có đi hết cuộc đời này tôi cũng chẳng bao giờ nói cho cạn vẻ đẹp của sự cô đơn. Một vẻ đẹp của thông, hay cũng là một vẻ đẹp của con người. Bởi thông là bao dung.

Hỡi em yêu! Cho ta quỳ dưới hàng thông kia một đêm sương giá. Núi non kia là bóng cả. Chẳng che chắn nổi một đời vi vu… Và đó là một sự nhiệm màu!

Bài liên quan
  • Người dệt văn trên cánh sóng
    Sau tập tản văn “Tháng Mười bẻ nắng sau lưng chiều” (Nxb Văn học, 2020) vào tháng 9 này, tác giả Hồ Huy lại tiếp tục ra mắt bạn đọc tập tản văn "Thấp thoáng đời nhau". Theo nhà văn Lê Minh, quản trị viên của diễn đàn Tản Văn Hay đồng thời là bạn văn tri kỷ của tác giả thì “Thấp thoáng đời nhau” của Hồ Huy chính là sự lựa chọn sáng suốt của những người yêu thích tản văn. Còn tôi, khi thao thức với những trang văn của anh, tôi lại hình dung anh như người dệt văn trên cánh sóng.
(0) Bình luận
  • Cô giáo chủ nhiệm mới
    Ngày đầu tiên tới trường luôn là ngày hồi hộp nhất trong cả năm học. Nhưng đối với Hà, cứ nghĩ đến việc phải từ bỏ mọi sự thoải mái trong những ngày hè để lê người đi học là thấy ngại.
  • Có phải em, mùa thu…
    Bầu trời hôm nay như rộng hơn, mây như xanh hơn, gió như thanh mát hơn, mênh mang đến tận cùng. Gió cuối hạ lang thang đầu dãy phố, la đà trên vòm phượng xanh biếc còn sót lại những bông hoa cuối mùa bừng lên rực rỡ. Có phải em, mùa thu…!
  • Cơm cà muối mặn, rưng rưng ngày bão
    Đã hai ngày rồi, cơn bão ghé ngang qua nhà. Mẹ ngồi buồn bã trước thềm. Mưa gió, đàn vịt, đàn gà chẳng đi kiếm ăn được. Chúng nép mình dưới bụi chuối, co ro bởi đôi cánh đã ướt rượt. Đàn gà con nối đuôi nhau, lạc giọng tìm mẹ.
  • Nhớ những cơn mưa quê hương
    Đêm trời Âu, những tia chớp dọc ngang như xé toạc không gian thành trăm mảnh. Ngả nghiêng theo tiếng sấm là màn mưa lộp bộp, rì rào… rồi ào ào như thác đổ. Mưa mùa hạ. Đích thực là mưa mùa hạ...
  • Hương sen vương vấn sợi trà
    Những ngày còn công tác ở Hà Nội, ông ngoại tôi đã xin được giống sen Hồ Tây về trồng trong đám ruộng lầy cải tạo thành ao, bờ mòn dần hóa thành đầm sen đầu tiên ở bản. Những nhà hàng xóm ngắm bông sen to, đẹp thơm ngát một vùng thì đến xin vài ngó già.
  • Những cô hàng xén bây giờ ở đâu?
    Sớm mai, khi mà trời mới tảng sáng, có khi còn cả giăng với sao, có khi thì mờ sương chả rõ mặt người, người làng này, làng kia đã cùng đi chợ sớm. Ai cũng mong những bán sớm mua sớm cho chọn được hàng ưng ý. Có những khi mưa gió, áo tơi, nón che không nhận ra nhau.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Chợt xanh về thương nhớ mênh mang”
    “Đêm hoa vàng” là tập thơ mới ra mắt của nhà thơ Bình Nguyên Trang, do NXB Hội Nhà văn ấn hành tháng 5/2024. Nhan đề cuốn sách cũng là tên của một bài thơ trong ấn phẩm. Tập thơ gồm 43 thi phẩm, 124 trang, được chia làm hai phần: “Thuyền đã mất dấu buồm, sông đã vội” và “Niệm”.
  • Trải nghiệm tuyến lễ hội kiểu mới tại các “Giao lộ sáng tạo”
    Với chủ đề “Giao lộ sáng tạo”, lần đầu tiên Lễ hội Thiết kế Sáng tạo Hà Nội 2024 giới thiệu một hình thức trải nghiệm mới hướng đến công chúng tham gia, đó là bố trí không gian lễ hội theo tuyến, giúp khai mở những giao điểm sáng tạo xuyên lịch sử và đa thế hệ, gắn chặt với các công trình di sản đặc sắc có tính biểu tượng của Hà Nội.
  • Còn ai say trong câu hát
    Cuộc kháng chiến 9 năm chống Pháp kết thúc bằng cuộc tiếp quản Thủ đô ngày 10/10/1954, song âm hưởng của ngày trở về đã hiện diện trong ca khúc từ trước đó. Nhiều người thuộc bài hát “Tiến về Hà Nội” của Văn Cao với những câu hát đã thành một biểu tượng cho cuộc trở về: “lớp lớp đoàn quân tiến về, chúng ta đi nghe vui lúc quân thù đầu hàng, cờ ngày nào tung bay trên phố”… Hô ứng với bài hát nổi tiếng ra đời năm 1949 này, có nhiều cung bậc tương đồng cũng được các nhạc sĩ viết nên.
  • Hà Nội: Tăng cường phối hợp tuyên truyền thủ tục gia hạn sử dụng đất theo Luật Đất đai năm 2024
    Phó Giám đốc Sở Thông tin – Truyền thông Hà Nội Nguyễn Thị Mai Hương vừa ký công văn số 3109/ STTTT- BCXBTT gửi Văn phòng UBND Thành phố, một số cơ quan báo chí Thủ đô về việc phối hợp tuyên truyền thủ tục gia hạn sử dụng đất theo Luật Đất đai 2024.
  • Triển lãm ‘Di tích Quốc gia đặc biệt Văn Miếu – Quốc Tử Giám’ tại Cần Thơ
    Triển lãm tái hiện quá trình hình thành, phát triển Văn Miếu-Quốc Tử Giám và giới thiệu đến công chúng các danh nhân văn hóa có đóng góp quan trọng.
Đừng bỏ lỡ
Những hàng thông lặng im
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO