Người thầy cũ và hàng cây kỷ luật

HNM| 13/01/2022 13:42

Cho đến tận bây giờ, tôi không có một hình ảnh nào về lớp “vỡ lòng” (hệ giáo dục 10 năm). Khi vào lớp Một, tôi đã biết đọc, biết viết. Việc biết đọc, biết viết tự nhiên như đứa trẻ bình thường, biết tự đứng dậy rồi đi vững vàng trên mặt đất... Vậy mà vào lớp Một, chúng tôi vẫn được thầy Ngoạn cho tập viết rất nhiều. Việc tập viết này cho đến tận bây giờ vẫn chi phối tôi mỗi khi ngồi trước một trang giấy hay làm bất cứ điều gì...

Người thầy cũ và hàng cây kỷ luật
Hàng cây rợp bóng trong Trường Tiểu học Đường Lâm. Ảnh: Nguyễn Thị Hiệp

Hôm ấy, vào giờ tập viết, thầy Ngoạn cho chúng tôi viết dòng chữ “Lân cho gà ăn tấm”. Đó là vào năm 1964, chiến tranh phá hoại miền Bắc của đế quốc Mỹ đã giội bom xuống các làng mạc. Đang trong giờ tập viết thì có báo động máy bay Mỹ oanh tạc. Theo lệnh của thầy, cả lớp chạy ra hầm trú ẩn. Hôm ấy, bom Mỹ đánh vào một xưởng quân khí đóng gần xã tôi... Khi báo yên thì trời đã đổ chiều. Thầy Ngoạn cho chúng tôi mang về nhà viết hôm sau nộp cho thầy. Việc ấy với tôi quá đơn giản. Viết xong, gấp vở lại, tôi phốc ra ngõ nhập vào bọn trẻ trong làng với biết bao trò thú vị đang đợi.

Hôm sau, thầy Ngoạn bảo chúng tôi nộp vở đề thầy kiểm tra. Tôi giật thót mình khi thầy gọi đến tên. Thầy lừ mắt: “Viết thế này à? Đưa tay đây!”. Rồi thầy buông một câu gỏn lọn: “Về chỗ viết lại!”. Về chỗ ngồi, tôi ren rén giở bài ra xem. Trời ơi! Chữ “â” của vần “Lân” trong câu “Lân cho gà ăn tấm” tôi đã nhầm sang chữ “ô”... Cuối buổi học, thầy gọi tôi xuống văn phòng. Chỉ vào cái thuổng, thầy bảo: “Thầy kỷ luật em bằng cách phải trồng một cái cây”.

Xoay xở cái thuổng trong đôi tay của đứa trẻ học lớp Một là việc khó, tôi không thể hiểu làm thế nào hôm đó vẫn trồng cái cây ngay ngắn được. Ngồi bên cạnh, thầy Ngoạn không hề giúp đỡ dù chỉ là một việc nhỏ. Thỉnh thoảng thầy lại hỏi: “Bàn tay bị thầy phạt có đau không?”. Trồng xong, thầy lại giao nhiệm vụ cho tôi phải chăm sóc cái cây đó, nếu không thầy phạt tiếp...

Đúng là “nhất quỷ, nhì ma...”. Trong những năm thầy Ngoạn đứng lớp, một hàng cây dài được trồng trước sân trường. Tạm biệt mái trường cấp I, chúng tôi lên cấp II. Nhiều bạn không theo học tiếp nữa nhưng mỗi khi có dịp qua đây, nhìn hàng cây xanh tốt mọi người đều nhớ lại thời đi học của mình, nhớ đến thầy Ngoạn... Chẳng biết người khác trồng cây gì, riêng tôi hôm đó thầy bắt trồng cây phượng vĩ. Sau ngày tốt nghiệp cấp III, chúng tôi ra đi. Tạm biệt quê hương, điều còn lại là cái cây tôi đã trồng hồi lớp Một. Tôi qua trường. Hôm đó là một buổi sáng mùa hè, những chùm hoa phượng đỏ rực rỡ trên những vòm lá xanh. Tôi thì thầm gọi: “Thầy ơi!”.

Ngày tôi trở về, thầy Ngoạn không còn nữa. Tôi tìm hiểu về thầy, thông tin quá ít ỏi so với những gì thầy để lại. Tôi hỏi mọi người về thầy Ngoạn, không nhiều người còn nhớ được ngoài mấy thông tin ngắn ngủi: Thầy Ngoạn tên đầy đủ là Trương Đức Ngoạn, quê mãi tận đằng xuôi. Sau ngày Toàn quốc kháng chiến (năm 1946), thầy tham gia dạy “bình dân học vụ”. Trong kháng chiến chống Pháp, thầy Ngoạn tham gia kháng chiến ở An toàn khu Ba Vì. Sau hòa bình lập lại (1954) cho đến cuối đời, thầy Trương Đức Ngoạn chỉ dạy lớp Một. Cả cuộc đời thầy không có một mái nhà riêng cho mình (thầy không có vợ con). Trong thời kỳ dạy học ở Đường Lâm, thầy Ngoạn ở nhờ một gia đình bên làng Đông Sàng (xã Đường Lâm). Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, bên cạnh thầy chỉ có Hội đồng Giáo chức xã. Hôm đưa tang thầy, xã tôi chưa bao giờ có một đám tang to như thế. Học trò nhiều thế hệ để tang thầy như thân nhân của mình.

Mấy chục năm qua đi, không riêng gì tôi mà tất cả mọi người đều lưu giữ hình ảnh một ông giáo già người gầy nhỏ, suốt đời đi bộ trên con đường làng đến trường. Trên đầu thầy đội một chiếc mũ cát trắng vành rộng, cắp bên mình một chiếc cặp da sờn bốn góc. Bốn mùa, thầy chỉ có bộ quần áo gụ tươi màu. Rất nhiều năm như thế, thầy dìu dắt bao thế hệ học trò những bước chập chững đầu tiên vào đời.

Tôi ra nghĩa trang nhân dân, mộ thầy Trương Đức Ngoạn nằm bình dị như bao ngôi mộ khác. Thời tiết đã vào đông, gió bấc thổi vi vút trên bầu trời tháng Chạp. Vẫn miên man một loài dã cúc nở xòe năm cánh đơn. Bất chợt, tôi nhận ra rằng: Hoa nào cũng đẹp, đã là hoa thì đẹp. Có thứ hoa cứ vô tư nở giữa khô cằn sỏi đá mà không có ý định dành cho ai cả... Và đó chính là sự giản dị vĩ đại của tự nhiên!

(0) Bình luận
  • Yêu Hà Nội từ những trang văn
    Dẫu không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng tôi yêu Hà Nội tha thiết. Tình yêu này có lẽ đã có trong tôi từ khi còn thơ bé. Thuở ấy, Hà Nội còn là giấc mơ xa xỉ với một đứa trẻ suốt ngày quanh quẩn bên ruộng đồng vườn tược, bên những dòng sông tít tắp miền Tây Nam Bộ xa xôi.
  • Cô giáo chủ nhiệm mới
    Ngày đầu tiên tới trường luôn là ngày hồi hộp nhất trong cả năm học. Nhưng đối với Hà, cứ nghĩ đến việc phải từ bỏ mọi sự thoải mái trong những ngày hè để lê người đi học là thấy ngại.
  • Có phải em, mùa thu…
    Bầu trời hôm nay như rộng hơn, mây như xanh hơn, gió như thanh mát hơn, mênh mang đến tận cùng. Gió cuối hạ lang thang đầu dãy phố, la đà trên vòm phượng xanh biếc còn sót lại những bông hoa cuối mùa bừng lên rực rỡ. Có phải em, mùa thu…!
  • Cơm cà muối mặn, rưng rưng ngày bão
    Đã hai ngày rồi, cơn bão ghé ngang qua nhà. Mẹ ngồi buồn bã trước thềm. Mưa gió, đàn vịt, đàn gà chẳng đi kiếm ăn được. Chúng nép mình dưới bụi chuối, co ro bởi đôi cánh đã ướt rượt. Đàn gà con nối đuôi nhau, lạc giọng tìm mẹ.
  • Nhớ những cơn mưa quê hương
    Đêm trời Âu, những tia chớp dọc ngang như xé toạc không gian thành trăm mảnh. Ngả nghiêng theo tiếng sấm là màn mưa lộp bộp, rì rào… rồi ào ào như thác đổ. Mưa mùa hạ. Đích thực là mưa mùa hạ...
  • Hương sen vương vấn sợi trà
    Những ngày còn công tác ở Hà Nội, ông ngoại tôi đã xin được giống sen Hồ Tây về trồng trong đám ruộng lầy cải tạo thành ao, bờ mòn dần hóa thành đầm sen đầu tiên ở bản. Những nhà hàng xóm ngắm bông sen to, đẹp thơm ngát một vùng thì đến xin vài ngó già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Trường đại học đầu tiên đạt chứng chỉ EDGE uy tín toàn cầu
    Sở hữu khuôn viên xanh rộng 6.5 hecta với tổng vốn đầu tư 165 triệu USD, Trường Đại học Anh Quốc Việt Nam (BUV) mới đây đã đạt chứng chỉ xanh EDGE uy tín, “bảo chứng” của nhiều công trình xanh quy mô trên toàn cầu.
  • Chung kết cuộc thi: Đổi mới phong cách của cán bộ y tế hướng tới sự hài lòng của người bệnh
    Ngày 21/11, Công đoàn Y tế Việt Nam tổ chức Chung kết Cuộc thi tuyên truyền kết quả thực hiện kế hoạch “Đổi mới phong cách, thái độ phục vụ của cán bộ Y tế hướng tới sự hài lòng của người bệnh” và giải pháp giai đoạn 2 “Thấu hiểu, tận tâm – Nâng tầm, đổi mới”.
Đừng bỏ lỡ
Người thầy cũ và hàng cây kỷ luật
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO