Mười sáu tuổi đã viết nên bài hát bất hủ

arttime| 25/05/2022 10:23

Trên thế giới, những thần đồng âm nhạc xuất hiện từ rất sớm không ít. Ở nước ta, cũng từng có những người phát lộ năng lực sáng tác từ lúc còn ít tuổi. Nhưng thường chỉ là những bước đi chập chững đầu tiên với những tác phẩm chưa có mấy giá trị. Riêng một trường hợp thật đặc biệt và độc đáo: Ngay từ tác phẩm đầu tiên khi tác giả mới 16 tuổi đã là một kiệt tác khiến người đời sau nhớ mãi.

jz0tewvs-1653445351.jpeg

Đó là Chung Quân (1936 -1988) với bài Làng tôi quá nổi tiếng, ai nghe cũng ưa thích, từ người trẻ đến người già, từ thính giả ở nông thôn đến thành thị, từ trong nước đến Việt kiều ở nước ngoài: “Làng tôi có cây đa cao ngất tầng xanh, có sông sâu lờ lững vờn quanh êm xuôi về Nam…”. Bài hát này giống như nhà thơ Nguyễn Bính, được tất thảy mọi tầng lớp công chúng ưa thích chứ không như nhiều nhà thơ trước cách mạng khác tuy cũng tài giỏi nhưng chỉ có một bộ phận độc giả nào đó hâm mộ. Trong nền âm nhạc hiện đại Việt Nam, có 3 bài hát đều cùng tên là Làng tôi, đều ra đời trong thời kỳ chiến chống thực dân Pháp và đều nổi tiếng (hai bài còn lại của Văn Cao và Hồ Bắc).

Năm 1952, có hai bài Làng tôi ra đời như đã nói, nhất là Văn Cao từng gắn liền với quá nhiều ca khúc lừng lẫy trong đó có Quốc ca, trong khi Chung Quân vẫn còn là cậu thiếu niên vô danh, không ai biết đến. Khi đó, người ta tổ chức làm phim truyện Kiếp hoa, có ý định sẽ tổ chức thi sáng tác ca khúc để chọn lấy bài hay nhất, phù hợp với ý đồ của đạo diễn, đặng làm nền cho phim.

Đây là bộ phim đầu tiên ở Việt Nam có tiếng nói mà trước đó chỉ là phim câm. Rất nhiều người dự cuộc thi này, trong đó có không ít nhạc sỹ đã có tên tuổi. Cuối cùng, một Hội đồng giám khảo gồm những nhạc sỹ và đạo diễn giỏi nhất đã tìm được bài hay nhất của một cậu thiếu niên có cái tên lạ hoắc: Chung Quân.

Bài hát có giai điệu êm ả, mềm mại, duyên dáng dựa trên chất liệu âm nhạc dân tộc với lời ca mộc mạc, dung dị, giàu chất thơ, lồng vào bộ phim. Thế là sau khi chiếu phim được một thời gian, bài hát đã nhanh chóng lan tỏa khắp mọi nơi. Đâu đâu người ta cũng hát: “Làng tôi cócây đa cao ngất tầng xanh…”. Sự nổi tiếng, sức thuyết phục của bài này không thua kém hai bài cùng tên Làng tôi của Văn Cao và Hồ Bắc như đã nói.

Tuy nhiên, nếu hai tên tuổi này hầu như ai cũng quen biết thì cái tên Chung Quân có thể nhiều người chưa nghe. Cũng dễ hiểu. Bởi người nhạc sỹ trẻ này không có dịp tham gia kháng chiến chống Pháp và sau kiệt tác đầu tay, không sáng tác thêm được gì đáng kể. Đúng hơn là Chung Quân cũng có ca khúc Cô gái quê và hợp xướng Sông Bến Hải nhưng không có sức lan tỏa nên ít người biết.

Có lần, tôi được nghe một người từng rất quen biết Chung Quân kể lại: Ông có quê ở thôn Bình An, xã Trung Giã, huyện Sóc Sơn, Hà Nội. Ngày ấy, nơi đây chưa là đất của thủ đô mà thuộc địa phận huyện Đa Phúc, tỉnh Phúc Yên trước năm 1954, Vĩnh Yên và Phúc Yên là hai tỉnh, sau đó mới sáp nhập thành Vĩnh Phúc.

Trong thời kỳ chống Mỹ từng hợp nhất với Phú Thọ thành Vĩnh Phú để về sau lại tách thành Phú Thọ và Vĩnh Phúc như bây giờ). Người bạn của nhạc sỹ kể rằng: Cầu Đa Phúc bắc qua sông Cầu hôm nay là ranh giới giữa thủ đô Hà Nội và tỉnh Thái Nguyên. Ở đầu cầu thuộc phía Hà Nội ngày trước có một cây đa to, tỏa bóng mát xum xuê, có sông Cầu lờ lững chảy và những ngôi nhà “mái tranh san sát kề nhau” với những “lũy tre xanh bên những hàng cau”. Người này khẳng định Chung Quân đã viết về chính quê của mình.

Bây giờ thì cây đa ấy đã bị chặt (hoặc chết) từ lâu, nhà mái tranh dĩ nhiên là được thay bằng nhà gạch vài ba tầng và những lũy tre đã không còn nữa. Có lẽ cách đây mấy chục năm, khi cơ chế thị trường bung ra, tấc đất là tấc vàng thì người ta cũng chặt che đi để lấy đất. Giờ đây chỉ còn con sông Cầu “lờ lững vờn quanh” mà thôi. Nhưng con sông này nếu ngày xưa đẹp bao nhiêu vì chảy viền quanh cái làng quê thơ mộng, êm đềm thì nay bề bộn, ngổn ngang và nhếch nhác bấy nhiêu vì người ta mặc sức khai thác cát bừa bãi mà có lần đã bị phản ảnh trên báo chí.

Sau năm 1954, Chung Quân theo gia đình vào cư trú ở Sài Gòn. Đang có bài hát nổi như cồn, ông được Bộ Giáo dục của chế độ Đệ nhất Cộng hòa trong Nam cho dạy nhạc ở các trường Chu Văn An và Nguyễn Trãi. Học trò của ông có những người về sau cũng trở thành những nhạc sỹ nổi tiếng như Ngô Thụy Miên, Võ Thành An, Nam Lộc…

Tại đây, có lần không biết do sơ xuất điều gì mà chàng nhạc sỹ trẻ bị vị giáo sư toán học Hà Đạo Hạnh nói: “-Cậu nên nhớ cậu được dạy cùng trường với những người như chúng tôi là một vinh hạnh lớn đó…” Lòng tự ái bị tổn thương, Chung Quân bèn thẳng thừng nói lại: “- Vâng. Nhưng thưa giáo sư. Nếu nhắc đến tên tôi thì ai cũng biết. Còn nói đến ông thì có mấy người biết đâu”. Người giáo sư đành im lặng vì chẳng thể nói được gì thêm bởi đó là một sự thật. Thế là từ đó, bên cạnh việc tự rút kinh nghiêm trong ứng xử hàng ngày, Chung Quân nuôi chí “phục thù” về danh dự.

Ông quyết định ra nước ngoài học lên cao hơn. Và sau nhiều năm dùi mài kinh sử ở Mỹ rồi Anh, ông đã đậu bằng tiến sỹ văn chương tại Anh quốc, để rồi lại quay trở về nước tiếp tục dạy học ở Huế cho đến ngày qua đời (năm 1988). Sau ngày 30/4/1975, nhiều trí thức đã ra nước ngoài sinh sống. Nhưng Chung Quân đã ở lại.

scwaatks-1653445364.jpeg
1e320cx4-1653445369.jpeg

Ông nói với một người bạn đã từng rủ ông ra đi: “-Mình không thể sống ở đâu ngoài Việt Nam dù tại đó có cuộc sống giàu sang, thuận lợi đến đâu”. Lại có những người đã qua Mỹ, Ca-na-đa…do quá ưa thích bài hát nổi tiếng của ông mà sẵn sàng ủng hộ, tạo điều kiện đón ông sang cư trú ở hải ngoại. Kể cả có đứa con gái tên Thúy Loan đã sang Mỹ muốn bố cùng sang, nhưng ông cũng vẫn từ chối. Ông thổ lộ với nhiều người rằng đến cuối đời sẽ trở ra Bắc sống ở quê. Nhưng tâm nguyện này chưa kịp đạt được thì ông đã sớm qua đời tại TP Hồ Chí Minh khi mới 52 tuổi – độ tuổi sung mãn, chín nhất đối với sự nghiệp  của một người đàn ông, nhất là làm nghề cầm bút.

Tuy là tác giả của ca khúc nổi tiếng nhưng Chung Quân không phải là nhạc sỹ chuyên nghiệp mà cả đời ông làm nghề dạy học. Khi chưa xuất dương du học, ông dạy nhạc. Khi có bằng tiến sỹ văn chương ở Anh, ông về nước dạy văn. Giáo sư Chung Quân luôn để lại cho học trò sự tôn kính, quý trọng. Ấn tượng của họ về ông là một người thầy mẫu mực, chỉn chu, nghiêm túc và luôn tận tụy, có trách nhiệm cao với học trò.

Họ kể lại rằng ông có dáng người cao, điển trai, bao giờ cũng mặc đẹp, tề chỉnh nhất so với các thầy khác với bộ com-lê màu trắng, cưỡi vespa rất “oách”. Ông cũng hát hay, đánh đàn giỏi nên được nhiều bóng hồng để ý. Song, với tư cách nhà giáo của mình, ông luôn giữ sự mực thước trong mọi mối quan hệ. Nghe Làng tôi, ai cũng thấy tác giả cực kỳ ướt át, lãng mạn. Nhưng với phái đẹp, ông luôn giữ khoảng cách cần thiết nên đã không có điều tiếng gì như nhiều nhạc sỹ từng vướng phải trong lĩnh vực này.

Trong việc dạy nhạc, bên cạnh ưu thế có giọng hát hay, Chung Quân còn luôn nghĩ ra các cách dạy để học sinh dễ nhớ bài, nhất là đối với những trò ít năng khiếu. Ví như muốn học sinh nhận ra được các “gam” (âm giai) của những bài hát, ông nghĩ ra hai câu thơ sau đây: “Nhất son, nhị rế, tam la. Tứ mi, ngũ sí, lục pha, thất đồ”. Tức là nếu ở đầu các khuông nhạc mà có một dấu thăng là gam son trưởng (nhất son), hai dấu thăng là gam rê trưởng (nhị rế), ba dấu thăng là gam la trưởng (tam la) … Từ hóa biểu này, ông dặn học trò cách tìm các bài có gam thứ tương ứng không khó khăn gì. 

Chung Quân là một trường hợp đáng tiếc không chỉ bởi ông sớm qua đời như đã nói, mà còn bởi thật uổng phí một năng lực văn học trong con người âm nhạc khi ông đồng thời là giáo sư văn học với bằng tiến sỹ văn chương, lại được tu nghiệp ở nước ngoài. Nghề âm nhạc lại cộng thêm nghề văn thì sẽ rất thuận lợi trong sáng tác ca khúc. Ta thấy rõ ngay ở bài Làng tôi, ngoài sự lôi cuốn của giai điệu đẹp, ca từ cũng rất giàu hình tượng văn học. Điều đáng nói nữa là số phận đưa đẩy khiến ông không đắm mình được vào cuộc kháng chiến thần thánh của dân tộc và công cuộc xây dựng đất nước rồi kế tiếp là những sự kiện sôi động tiếp sau đó của dân tộc ta để tiếp tục sáng tác. Nếu được như vậy, hẳn là tài năng của Chung Quân còn được thăng hoa hơn để hiến tặng đời nhiều tác phẩm hơn nữa, giống như nhiều nhạc sỹ lớn của chúng ta đã trưởng thành từ hiện thực cách mạng sinh động đó./.


(0) Bình luận
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Cô giáo Lan và những bài học không chỉ đến từ kiến thức
    Trong cuộc sống của mỗi chúng ta, có những khoảnh khắc và những con người đặc biệt mà ta không thể nào quên. Đối với tôi, một trong những người để lại ấn tượng sâu sắc nhất là cô Lan - giáo viên trường Tiểu học Liên Bảo (Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc).
  • Ra mắt hai cuốn sách văn hóa Việt tại Trung Quốc
    Trong khuôn khổ của Tuần lễ Văn hóa sách Trung Quốc – Đông Nam Á 2024 được tổ chức tại Thành phố Nam Ninh (Trung Quốc), Công ty Cổ phần Văn hóa Chi (Chibooks) đã tổ chức lễ ra mắt sách “Vắt qua những ngàn mây” và “Người Hà Nội, chuyện ăn chuyện uống một thời” ấn bản tiếng Trung vào chiều 16/11. Đây là lần đầu tiên sách Văn hóa Việt được dịch ra tiếng Trung và được xuất bản chính thức tại Trung Quốc. Sự kiện do Công ty Cổ phần Văn hóa Chi và NXB Khoa học Kỹ thuật Quảng Tây đồng tổ chức.
  • Họa sĩ Xu Man trở thành nguyên mẫu trong tác phẩm của nhà văn Trung Trung Đỉnh
    Lấy cảm hứng từ cuộc đời thực của họa sĩ người Bahnar Xu Man, trên phông nền là một giai đoạn lịch sử đặc biệt của dân tộc, nhà văn Trung Trung Đỉnh đã viết tác phẩm “Con thiêng của rừng”. Sách thuộc tủ sách Văn học thiếu nhi của NXB Trẻ, hướng đến bạn đọc từ 12 tuổi trở lên, nhưng đây cũng là một tác phẩm thú vị đối với người lớn.
  • Ra mắt cuốn sách “Tiếp tục xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam”
    Ban Nội chính Trung ương phối hợp với Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật tổ chức Lễ ra mắt cuốn sách “Tiếp tục xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Cuốn sách do Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng Ban Nội chính Trung ương Phan Đình Trạc chỉ đạo biên soạn.
  • “Vang danh nghề cổ” - series tranh truyện độc đáo về làng nghề thủ công Việt Nam
    NXB Kim Đồng vừa ra mắt bộ sách “Vang danh nghề cổ” - series tranh truyện độc đáo giới thiệu về các làng nghề thủ công truyền thống của Việt Nam dành cho bạn đọc nhỏ tuổi.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Video] Sóng lụa làng nghề Vạn Phúc
    Là một trong những làng nghề thủ công ra đời sớm nhất vùng Đồng bằng sông Hồng cũng như cả nước, làng lụa Vạn Phúc (quận Hà Đông) là làng nghề dệt lụa tơ tằm nổi tiếng từ xa xưa. Nhiều mẫu hoa văn của lụa Vạn Phúc từng được chọn may quốc phục dưới các triều đại phong kiến. Ngày nay, ngoài việc gìn giữ, phát huy giá trị của nghề truyền thống qua các sản phẩm, làng lụa Vạn Phúc còn là điểm đến hấp dẫn của nhiều du khách trong nước và quốc tế.
  • Tọa đàm những vấn đề về kịch bản sân khấu hiện nay
    Với mong muốn tìm ra những nguyên nhân và giải pháp về vấn đề kịch bản sân khấu hiện nay, sáng 22/11, Hội Sân khấu Hà Nội tổ chức tọa đàm “Những vấn đề về kịch bản sân khấu” với sự tham gia của đông đảo hội viên trong hội.
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Triển lãm "Cộng đồng kiến tạo": Vinh danh những đóng góp giá trị cho xã hội
    Sáng 22/11, tại sân Bái Đường, Văn Miếu - Quốc Tử Giám đã diễn ra Triển lãm "Hành động vì cộng đồng" - Human Act Prize 2024 với chủ đề “Cộng đồng kiến tạo”.
  • Đồng chí Nguyễn Việt Phương giữ chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội
    Phó Bí thư Thường trực Huyện ủy Thanh Trì Nguyễn Việt Phương được điều động đến công tác tại Ủy ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội, giữ chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Thành ủy khóa XVII.
Đừng bỏ lỡ
Mười sáu tuổi đã viết nên bài hát bất hủ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO