Hình phạt & bất tử

Phùng Văn Khai| 23/08/2020 11:13

Hình phạt & bất tử
Minh họa của Lê Huy Quang

Ký ức về những cuộc bắn giết luôn dội lên trong cựu binh A.R.M từ sâu thẳm, từ những bất an đâu đó gọi về, gọi về những cánh rừng nhiệt đới ngày ông cùng các chiến hữu nhảy dù xuống. Ký ức khó tan nhất là nòng những khẩu súng hướng vào căn hầm và trút lửa lên nó khi ông rời khỏi đó với một trò bẩn thỉu - dùng người phụ nữ tay không tấc sắt làm lá chắn.

Với hỏa lực như thế, người lính đội mũ cối phía bên kia và mẹ con thằng bé chắc chắn đã thành mây khói, một giết chóc không chủ định đã được khởi lên một cách hồ đồ không giống với bản tính thận trọng của ông. Khi chiến đấu, A.R.M luôn là một người thận trọng. Sau này cũng vậy, khi nhìn hình hài đứa bé con mình chỉ là một cục thịt với thiên thần tóc vàng ông đã hiểu ngay ra sự thể và trong đầu óc luôn hiện ra hình ảnh những thùng hóa chất được ném bừa từ chính các chiến hữu của ông, như những hố đen trùm xuống những cánh rừng bất luận ai đang ẩn nấp ở dưới ấy.

Đã có lúc, các chiến hữu còn sống sót từ cuộc chiến liên kết lại, chất vấn những âm mưu man rợ nhưng tất cả được dìm đi bằng tiền bạc. Những gã lính già quá mệt mỏi mau chóng biến đi cùng những đồng tiền không rõ xuất xứ và những liên kết thường nhanh chóng tan vèo như bọt xà phòng. A.R.M ngồi im, các đêm bây giờ với ông đều tĩnh lặng như nhau. Sau khi mất đứa con, một biến chuyển lớn đã diễn ra ở trong ông. Ông hiểu mình không còn nhiều thời gian, cái cơ thể cường tráng đang bắt đầu ọc ạch, chúng bắt đầu tố cáo sự già nua, một sự già nua đang nảy mầm, thứ mầm chậm chạp nhưng chắc chắn đẩy ông từ từ đến sự kết thúc. Tuổi tác là một cái gì luôn quá sức chịu đựng của con người, khi gánh nặng tuổi tác ập đến, con người mới thấy mình bé nhỏ, và ngoan ngoãn khuất phục, phục tùng chúng vô điều kiện? Nhiều lúc tự vấn, A.R.M luôn thấy mình liên tiếp mắc những sai lầm bất khả kháng, sai lầm từ cái ngày rời trường đại học nhảy dù xuống những cánh rừng, ông bàng hoàng nhận ra, khi nhẩm tính số lượng những thùng hóa chất được ném một cách có kế hoạch xuống mảnh đất ấy, ở dưới là những sinh linh. Nó cũng là một góc quả địa cầu mà thời sinh viên ông yêu chúng biết mấy, những bắn giết vô cớ nhưng đầy toan tính của người khác ngay từ đầu đã không hấp dẫn ông, sự dối lừa không đến với riêng ông mà đến với hàng vạn, hàng triệu người trong vòng cuốn xoáy của nó.

Ông rùng mình khi nghĩ đến con số triệu, hàng triệu đứa bé sẽ như con ông, thằng nhỏ chính tay ông chôn nó và trồng một cây thông trên đó. Hàng triệu cây thông liệu có mọc lên và sum xuê trên mặt đất không, những cây thông với miên man rễ cắm xuống lòng đất bao bọc và khắc lại một ước mơ, một thân phận, một niềm đau chôn kín. Ông rùng mình khi nghĩ tới con số triệu, không thể như thế, không thể nào, có những sự thật không ai dám thừa nhận vì chúng quá khủng khiếp. Ông như thấy tiếng lá reo của hàng triệu cây thông đang chõ vào ông, khoan vào trí não những âm sắc lạnh buốt. Bọn chúng có bao giờ nghĩ đến điều đó không, ngay trong cuộc chiến đã liên tiếp có những vụ tự vẫn của binh sĩ, cả những tướng tá ngông cuồng và hiếu chiến. Chúng tự vẫn vì cái gì nhỉ? Vì danh dự, sự đổ vỡ niềm tin, kể cả niềm tin nơi Chúa, kể cả niềm tin nơi nước Mẹ, kể cả niềm tin từ sự thù hận truyền kiếp? Những câu hỏi luôn vang lên đòi được trả lời, nhưng ở ông, không hiểu sao, mỗi ngày câu trả lời diễn ra mỗi khác, khác nhau nhưng đều chung một tiếng vang, một thôi thúc tìm về một đáp án khác ổn hơn nhưng ngày càng tuyệt vọng hơn. Không ít lần A.R.M đã định kết thúc mình bằng một vụ tương tự, một phát súng định mệnh vang lên đi thôi, ta còn chần chừ gì nữa, còn chờ đợi gì trong cái thế giới đầy bất trắc này, nhất là khi tuổi tác đang ập đến, một tuổi già cô đơn tàn lạnh đang tràn về, một tuổi già công nhiên dọa dẫm, chúng thở sát ở bên cạnh, chúng đã cất lời nói của chúng, chúng là mối đe dọa bền bỉ xiết bao với con người.

Đã nhiều khi A.R.M viện dẫn vào tình yêu và tình dục để chống lại tuổi già nhưng điều đó đều mau chóng tan vỡ, tan từ lâu, từ khi thiên thần tóc vàng quẳng thằng bé cho ông không một giải đáp. Kể từ ấy, niềm tin về tình yêu trong ông hoàn toàn mất hết, điều thiêng liêng từng xúi bẩy ông trong một phút ngông cuồng rời trường đại học sang những cánh rừng. Ông không xóa được khuôn mặt này, cả cái cách cuồng nhiệt của nàng luôn không chịu rời khỏi đầu óc ông sau bao nhiêu năm điều đó vẫn in hằn trong trí não đã tưởng mờ đi vì rượu, vì những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng liên miên. Nàng ở đâu? Liệu có đang rơi vào một bi kịch khác, con người vĩnh viễn không thể trốn khỏi các bi kịch đâu, đừng mơ hồ em ơi, nhưng cái cách nàng quẳng lại đứa bé thì chính ông mới là một kẻ hồ đồ, một gã thiểu năng, một tên xuẩn ngốc. Ai lại đi than vãn những mối tình đã chết, những mối tình được gắn vào một cơn gió thoảng, một cánh bướm mỏng, một biến chuyển thời tiết của đàn bà.

Điều này ông đã từng nghĩ đến nhưng như những cám dỗ khác không sao rũ được, những suy nghĩ xuẩn ngốc luôn là những suy nghĩ bám dai dẳng nhất. Nàng có biết thằng bé đã yên nghỉ và cây thông ông trồng để đánh dấu không, đã biết bao nhiêu lần ông ngồi rình những người đến bên cây thông nhưng tuyệt nhiên không có một người đàn bà. Họ đã chết, nàng đã chết hay suy nghĩ của ông đã chết, những người đến bên cây thông thường là những ông già, rất già. Họ mân mê từng nhánh lá, ngước nhìn và lầm rầm điều gì đó, thảng hoặc cũng có những cô bé cậu bé, chúng nô đùa với người bạn nhỏ dưới lòng đất, chúng thậm chí vặt những nhánh lá rượt đuổi nhau. Những lúc ấy, lòng ông bỗng trỗi lên một cảm xúc khó tả, một cảm xúc như một niềm ân hận và hình ảnh những khẩu súng đồng loạt chĩa về phía căn hầm nơi có mẹ con cậu bé và người lính đội mũ cối cùng tiếng vang lên của đạn AK yếu ớt, rời rạc. Ông như thấy cậu bé ở trong hầm vụt sáng như một quầng lửa lao thốc ra khỏi căn hầm và người lính phía bên kia rực lên một cái nhìn uất nghẹn về phía tên phản trắc như một kết án vĩnh viễn. Thằng bé ấy bây giờ đang nô đùa đấy ư? Chúa đã phạt ông dẫn đến cây thông kia ư? Mọi lẽ công bằng được thể hiện ngay trong mình, ông đã từng tin nhưng cũng đã từng mất lòng tin ở Chúa.

Lòng tin là một cái gì quá đỗi chập chờn đối với một con người như ông. Những thằng bé nô đùa chán rồi cũng bỏ đi, những ông già bần thần ngơ ngác mãi rồi cũng bỏ đi. Chỉ cây thông mãi định vị ở nơi ấy, nó rì rào, xào xạc chuyện trò với thằng bé. Nó kiên nhẫn hơn ông, đức tính của cái cây hơn hẳn đức tính của con người, trước sau như một, không suy suyển, không thay đổi. Chúng sống hòa bình với nhau một cách đầy tự nhiên mà con người không sao học được. Chúng che chở, thậm chí đứng ra bảo vệ những linh hồn, điều mà con người vĩnh viễn không làm được. Những điều ấy, than ôi, sao vẫn dày vò ông dai dẳng. Hay kiếp trước ta đã mắc nợ điều gì? Kiếp trước hẳn tổ tông ta đã gây ra những lỗi lầm không thể dung tha? Và kiếp này, sao lại vẫn là ta, sao lại vẫn là tội tình tiền kiếp?

***

Người lính mũ cối phía bên kia không chết, anh đã trở thành bất tử kể từ lúc vẫy thằng bé lại, gỡ chiếc bi đông nước, khẩu phần sống quý giá trao cho nó trong khoảnh khắc A.R.M rút dao găm khống chế người đàn bà làm lá chắn cho mình. Về tính mạng phải bình đẳng chứ, làm gì có sinh mạng lớn bé hơn kém nhau, trước cái chết mọi người đều bình đẳng, điều này anh hiểu quá rõ, hiểu từ tấm bé khi còn lẫm chẫm ở các triền sông đội mũ rơm nghe tiếng bom đi học. Người lính thuở nhỏ rất thích đánh kẻng là một quả bom câm đã được cưa đôi. Tiếng vang của kẻng gọi học sinh đến trường hòa trong tiếng bom là một âm thanh quen thuộc với người lính. Khi anh trao bi đông nước cho cậu bé, cậu bé nở một nụ cười tin cậy với anh, chỉ chừng ấy thôi, chỉ chừng ấy anh đã thành bất tử. Chiến tranh mà, chiến tranh bao giờ cũng có lý lẽ riêng, nhưng lý lẽ của mỗi người lính khác chiến tuyến khác xa nhau, điều đó thuộc về các dòng sông, thuộc về các nền văn minh và các nền văn hóa. Tổ tiên anh khác xa tổ tiên người phía đối phương, không phải là ngôn ngữ mà là những tầng cội rễ cấu tạo nên mỗi con người. Chắc hẳn sau lúc rời khỏi căn hầm, người thiếu phụ đã xóa hết mặc cảm với người lính đã bắt mẹ con chị làm tù binh, một cái gì đã và đang nhen lên trong chị. Chị nhìn người lính sạm thuốc súng như một thỏi thép với cái nhìn khác hẳn. Đứa bé, (sao lại là đứa bé) chạy đến nâng chiếc bi đông, rồi bất ngờ, nó trao lại cho người lính.

Người lính mỉm cười, một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay cậu, giọt nước mắt hiếm hoi thấm vào bàn tay nhỏ xíu nhưng tất cả nhanh chóng tan vỡ trong khoảnh khắc. Khi ấy, A.R.M đã rút được ra ngoài, đã trở thành một chỉ huy với chức năng bắn giết và hạ mệnh lệnh trút tiếng nổ về nơi người ta vừa tha mạng sống cho mình (chiến tranh mà). Quái quỷ, tại sao mọi thứ lại được giải quyết một cách quái quỷ như thế. Người lính đội mũ cối trầm tư. Anh đã bất tử ư? Điều không mong muốn ấy đối với anh so thế nào được tiếng thì thầm của dòng sông thơ ấu? Ai mà không muốn trở thành bất tử? Còn ai không mong muốn điều đó? Anh chỉ suy nghĩ về những điều này khi anh bỗng nhiên hóa thành bất tử. Khi điều đó chưa xảy ra. Khi anh cùng đồng đội ở trong những cánh rừng. Đói. Khát. Hy vọng. Tuyệt vọng.

Nhưng tuyệt nhiên không có cái cảm giác tham vọng trở thành bất tử. Tại sao thế? Điều này liệu có cần phải giải thích không? Đất nước anh đã âm thầm dạy anh điều đó. Điều đó đã được truyền đi, thì thầm trong từng thớ đất dưới chân, từng hạt máu trong người. Con gái con trai ở đất nước anh nó thế. Cứ như là khờ khạo, nhút nhát vậy thôi, mà làm nên những tượng đài, mà làm nên sự bất tử. Điều này đã được chứng minh từ hàng ngàn năm nay rồi. Không chỉ bằng sử sách, mà còn bằng cả sự khiếp sợ của những kẻ xâm lăng khi chúng đến đất nước này. Bất chợt, Người bất tử mỉm cười. Anh bỗng nhớ về mẹ. Anh bỗng nhớ về người con gái quê anh, nơi dòng sông ấy, nơi cánh đồng ấy, họ đang úp mặt xuống đất, úp mặt xuống những dòng sông và úp mặt vào nhau, sinh sôi, bời bời, đơn giản, khờ khạo, nông nổi và sẵn sàng đi vào bất tử.
(0) Bình luận
  • Trao giải 11 tác phẩm xuất sắc “Truyện ngắn Sông Hương 2024”
    Ban tổ chức đã trao giải 11 tác phẩm xuất sắc cho cuộc thi “Truyện ngắn Sông Hương 2024” do Tạp chí Sông Hương phát động.
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • Ăn Tết nay yêu Tết xưa
    Đợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp đã luồn qua khe cửa, bà Ngân thoáng rùng mình khi trở dậy vào sáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới.
  • Lễ phạt vạ
    Ba ngày nữa là đến giao thừa mà Cầm Bá Cường chưa thể về nhà. Đã vậy anh còn mắc vạ trưởng bản, phải chịu phạt. Ký túc xá giáo viên ở Mường Lôm giờ đây còn mỗi mình anh. Ôi chao là buồn! Cầm Bá Cường nhìn ra khoảng sân ký túc xá.
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Đẩy mạnh phân cấp trong lĩnh vực văn hóa, du lịch khi tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp
    Bộ Văn hóa – Thể thao và Du lịch đang tổ chức lấy ý kiến nhân dân về “Nghị định sửa đổi, bổ sung một số điều của một số Nghị định quy định về phân cấp, phân định thẩm quyền trong lĩnh vực văn hóa, gia đình, thể dục, thể thao, du lịch; báo chí, phát thanh và truyền hình; thông tấn; xuất bản, in, phát hành, thông tin điện tử, thông tin cơ sở và thông tin đối ngoại khi tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp”.
  • Tinh hoa thơ ca Hồ Chí Minh
    Kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025), NXB Chính trị quốc gia Sự thật đã ra mắt Tủ sách điện tử Chủ tịch Hồ Chí Minh. Trong đó đáng chú ý có cuốn sách “Tinh hoa thơ ca Hồ Chí Minh” của tác giả - nhà văn Lê Xuân Đức (1939 – 2022) giúp người yêu thơ ca của Bác thêm thấu hiểu và cảm nhận rõ nét hơn tinh hoa trong từng câu chữ mà Người để lại, rút ra những chiêm nghiệm cho riêng mình và trên hết là những bài học lớn, sâu sắc về tư tưởng, về đầu tranh chính trị, về đạo lý làm người cho hôm nay và mai sau.
  • Tiếp tục phát triển những tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong Kỷ nguyên mới của dân tộc Việt Nam (Bài cuối)
    Kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025), toàn Đảng, toàn dân và toàn quân ta nguyện trung thành và tiếp nối sự nghiệp vĩ đại của Người; phát huy mạnh mẽ lòng yêu nước cách mạng, tinh thần “tự chủ, tự tin, tự lực, tự cường, tự hào dân tộc”, sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc vững bước vào Kỷ nguyên mới, kỷ nguyên vươn mình của dân tộc, kỷ nguyên phát triển giàu mạnh, thịnh vượng.
  • Kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh: Sở Du lịch Hà Nội tổ chức các hoạt động ý nghĩa
    Hòa chung không khí thi đua lập thành tích chào mừng kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025), Sở Du lịch Hà Nội đã tổ chức nhiều hoạt động điểm nhấn, quảng bá hình ảnh Thủ đô và liên kết với các địa phương để phát triển du lịch Thành phố nói riêng, đất nước nói chung.
  • Khánh thành cầu Thiên Trường biểu tượng mới TP Nam Định
    Ngày 19/5, UBND thành phố Nam Định đã khánh thành cầu Thiên Trường - công trình giao thông trọng điểm bắc qua sông Đào, nối từ đường Song Hào đến đường Vũ Hữu Lợi.
Đừng bỏ lỡ
  • Triển lãm “Không gian di sản văn hóa Chủ tịch Hồ Chí Minh ở Huế”
    Kỷ niệm 135 năm Ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh, Thành ủy – HĐND – UBND - UBMTTQ Việt Nam Thành phố Huế tổ chức dâng hoa lên Người và khai mạc triển lãm “Không gian di sản văn hóa Chủ tịch Hồ Chí Minh ở Huế”.
  • Trưng bày tem, bưu ảnh về Chủ tịch Hồ Chí Minh
    Những hình ảnh, tem và bưu ảnh này nằm trong Trưng bày chuyên đề “Hành trình theo chân Bác qua sưu tập tem và bưu ảnh” của Bảo tàng Thành phố Hồ Chí Minh, diễn ra nhân dịp kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025) và Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5).
  • Hà Nội tuyên dương 80 gia đình văn hóa tiêu biểu
    UBND Thành phố Hà Nội đã ban hành Kế hoạch số 125/KH-UBND ngày 15/5/2025 về việc tuyên dương Gia đình văn hóa tiêu biểu nhân dịp kỷ niệm 24 năm Ngày Gia đình Việt Nam (28/6/2001-28/6/2025).
  • Tháng Năm về quê Bác
    Trong những ngày tháng Năm lịch sử, mỗi người dân Việt Nam chúng ta đều nhớ đến ngày sinh nhật Bác Hồ kính yêu, trong tim luôn trào dâng một cảm xúc bồi hồi khó tả... Tạp chí Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu bài thơ "Tháng Năm về quê Bác" của tác giả Nguyễn Xuân Việt.
  • Công diễn vở chèo cổ “Trinh Nguyên” với bản phục dựng công phu, tâm huyết của NSND Trần Quốc Chiêm
    Tối 17/5, tại Rạp Đại Nam, Nhà hát Chèo Hà Nội ra mắt vở chèo cổ “Trinh Nguyên” với bản phục dựng công phu, đầy tâm huyết của NSND Trần Quốc Chiêm đề cao tình mẫu tử, lòng hiếu thảo và sự thuận hòa giữa anh em cùng cha khác mẹ.
  • “Hãy nói rằng con cần mẹ”: Cẩm nang đồng hành cùng người thân bị trầm cảm
    Anbooks phối hợp cùng Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam chính thức ra mắt cuốn sách "Hãy nói rằng con cần mẹ" – cẩm nang đồng hành với người thân bị trầm cảm của tác giả PGS.TS Nguyễn Phương Hoa. Đây là tác phẩm tiếp nối hành trình nghiên cứu và chia sẻ đầy tâm huyết của tác giả trong lĩnh vực sức khỏe tâm thần, đặc biệt là đối với trầm cảm ở trẻ vị thành niên và thanh niên – một vấn đề đang ngày càng trở nên đáng lo ngại trong xã hội hiện đại.
  • Chuỗi sự kiện đặc sắc kỷ niệm 135 năm Ngày sinh của Bác trong Khu Di tích Chủ tịch Hồ Chí Minh
    Nhân dịp kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2025), sáng 16/5, Khu Di tích Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Phủ Chủ tịch tổ chức khai mạc triển lãm với chủ đề "Chủ tịch Hồ Chí Minh - Tinh hoa dân tộc, tầm vóc thời đại" với chuỗi hoạt động đầy ý nghĩa.
  • Sư đoàn Phòng không 361 – 60 năm xứng đáng danh hiệu "cận vệ đỏ" canh giữ bầu trời Thủ đô
    Sáng 17/5, tại Hà Nội, Sư đoàn Phòng không 361 (Quân chủng Phòng không – Không quân) long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm 60 năm Ngày truyền thống (19/5/1965 – 19/5/2025) và đón nhận Huân chương Bảo vệ Tổ quốc hạng Nhất.
  • Ra mắt bộ tiểu thuyết đồ sộ về cuộc đời và sự nghiệp của Bác Hồ: “Nước non vạn dặm”
    Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025), sáng 17-5, tại Hà Nội, Hội đồng Lý luận Trung ương, Khu Di tích Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Phủ Chủ tịch, Nhà Xuất bản Văn học, Công ty cổ phần Truyền thông và Văn hóa Liên Việt ra mắt bộ tiểu thuyết “Nước non vạn dặm”, gồm 5 tập của PGS, TS, nhà văn Nguyễn Thế Kỷ, Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương.
  • Tôn vinh thơ Chủ tịch Hồ Chí Minh qua nghệ thuật thư họa
    Nhân dịp kỷ niệm 135 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025), sáng 17/5/2025, tại Bảo tàng Hà Nội, Trung tâm điều phối các hoạt động sáng tạo Hà Nội đã tổ chức khai mạc triển lãm “Thơ Chủ tịch Hồ Chí Minh qua nét chữ sắc màu”. Thông qua hình thức nghệ thuật thư họa – sự kết hợp tinh tế giữa thư pháp truyền thống và hội họa hiện đại, triển lãm đã góp phần tôn vinh cuộc đời, sự nghiệp cách mạng vĩ đại và tư tưởng nhân văn của Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Hình phạt & bất tử
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO