Gặp Thúy Vi bên sàn tập với những giọt mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, thật khó có thể hình dung, cô gái trẻ vừa trở về sau một Giải thi đấu quốc tế tại Nga. Cuộc sống của nữ vận động viên là vậy: Tập luyện – thi đấu, lại tập luyện và thi đấu… không ngơi nghỉ.
Dáng người bé nhỏ, đôi chân chỉ đi giày cỡ 34 cùng nụ cười rạng rỡ, đây là một Thúy Vi thường ngày rất khác, cởi mở và đáng yêu. Lau mồ hôi trên trán, Vi chia sẻ: Hồi 7 tuổi Vi chỉ theo anh họ đi tập võ cho khỏe, chưa có khái niệm wushu là gì. Nhưng từ đó trở đi, dù bị chấn thương, rồi đã từng nhiều lần bảo với bố mẹ là không đi tập nữa, nhưng chỉ ngay hôm sau, Vi vẫn có mặt ở phòng tập.
Phía sau thành công
Vinh quang là thế, nhưng ít ai biết, đằng sau những lần đứng trên bục cao nhất ấy là không biết bao lần Vi phải đối mặt với chấn thương. Năm 2008, trong một lần biểu diễn ở Indonesia, khi tiếp đất, Thúy Vi đã bị trật cổ chân. Dù đau và biết mình không thể giành huy chương trong bài thi lần này, nhưng Vi vẫn kiên cường hoàn thành phần thi. Sau đó, cô phải nhờ đồng đội bế ra khỏi sàn đấu. Hình ảnh này đã làm nhiều người không cầm được nước mắt. Nhưng ấn tượng hơn cả, tại ASIAD 2014 ở Incheon (Hàn Quốc), dù bị chấn thương dai dẳng nhưng Vi vẫn chịu đau để thi đấu, và chính cô đã giành tấm HCV duy nhất cho đoàn thể thao Việt Nam. Ngay trong kỳ SEA Games 29 tại Malaysia vừa qua, Vi cũng thi đấu trong tình trạng vừa sốt cao vừa chấn thương. Vậy mà cô gái ấy vẫn xuất sắc giành HCV với 9,67 điểm, hơn VĐV nước chủ nhà 0,4 điểm.
Thúy Vi cho biết mỗi lần như vậy thì phải “lên giây cót” trong đầu rằng: “Mình phải giành được vị trí số 1, mình muốn được nghe Quốc ca”. Chính suy nghĩ đó đã tạo hưng phấn giúp cô tập trung cao độ vào bài thi của mình. “Chuyện nén đau thi đấu có lẽ là nỗi niềm chung của nhiều VĐV thể thao, tôi cũng chỉ là một trong số đó” – Vi giãi bày. Chỉ đến khi nhắc đến gia đình, giọng Thúy Vi mới có chút trầm xuống bởi cô biết, người luôn sốt ruột với những trận đau đầu gối mãn tính của mình là mẹ. Lần nào Thúy Vi đi thi đấu về, dù đạt thành tích cao nhưng gia đình vẫn không khỏi “xót” cô con gái bé nhỏ, bởi những lúc như vậy, chỉ riêng việc leo cầu thang cũng đã là việc quá khó khăn đối với Vi.
Với một cô gái đã gắn tuổi thanh xuân trên sàn tập, chưa từng một lần biết đến nghỉ hè, chỉ có mồ hôi và nước mắt thì cũng không tránh khỏi những lúc cảm thấy tủi thân. Dù vậy, Vi vẫn luôn nỗ lực không ngừng, khát khao cháy bỏng chinh phục những đỉnh vinh quang mới. Điều làm cho mọi người càng thêm cảm phục Thúy Vi không chỉ là ở thành tích thi đấu vang dội mà chính là tinh thần và ý chí vượt qua khó khăn, nỗ lực hết sức mình để đem vinh quang về cho Tổ quốc. Thể thao Việt Nam rất cần những con người như vậy.