Lý luận - phê bình

Cảnh và tình trong thơ Nguyễn Trọng Nghĩa

Nhà thơ Vũ Xuân Hoát 07:08 17/09/2025

“Chuyện hàng rào có hoa” đã mở ra một viễn cảnh giữa bề bộn của cuộc sống nơi hàng rào đầy tĩnh lặng. Sự sống cấp tập, chen lấn. Nhưng trong chớp mắt, một khoảng không ùa ra, tua tủa những mầm tươi nõn ngỡ như từ một thế giới khác hiện hình, thẳm xa hừng lên. Thảng thốt trước màn ảnh sân khấu khổng lồ, ngần sáng, các cảnh sắc và các nhân vật chính diện cứ tự nhiên hoá tình, đánh thức kỷ niệm, tưởng như trong cổ tích bước tới.

Bài thơ được tác giả lấy làm tiêu đề cho tập thơ gồm ngót nghét bảy chục thi phẩm thơ văn xuôi. Đây là một trong nhiều bài thơ hay, đặc sắc, đậm hồn cốt Việt, giàu nhịp điệu; mỗi chữ đứng riêng một vị trí, mỗi chữ một vần, tạo câu thơ có nhiều vần. Hoa cứ nở theo mùa, bén rễ hàng rào, lớn lên; người cứ sớm khuya chăm bẵm. Sum vầy và chia ly… thảy đều được thơ phác họa đậm nét. Hương ở đâu đó không nhìn thấy nhưng phả thơm. Thơ Nguyễn Trọng Nghĩa là một thứ hương mang cảnh tình riêng - vừa thấy vừa không, xao động chất miền. Gợi. Thưởng ngoãn mùi vị dịu dàng, nũng nịu, thoát tơ: “… Tiếng gà nào cục tác“.

1.jpg

Sân khấu hàng rào, rất nhiều loài hoa, rù rì cánh ong tìm đến, khiến người thơ hình dung, giả định: “Khóm hoa dại đâu như nhà hàng xóm. Bên ấy có cô gái tuổi mới lớn. Tròn xoe mắt nhìn qua hàng rào có hoa“. Hoa (cảnh) - hương (tình). Nhà thơ tả những trạng thái khác nhau, hòa quyện nhau… Tâm diễn trong một Sát-na. Ở đấy lưu giấu điều giản dị: “Chỉ có hoa biết được. Lời tỏ tình mùa xuân“. Thơ lấy tình làm gốc. Nguyễn Trọng Nghĩa đem tới chất tình mới lạ. Thật mới lạ, hiếm gặp ở dòng thơ lâu nay: “Hàng rào có hoa, đẹp như cổ tích. Hoa hồng leo sóng sắt mời chào. Nụ chúm chím, chen cùng mắt lá. Có một bông đang nở, tít trên cao… Những hàng rào có hoa, gặp đâu đó một lần. Để nhớ về giậu mùng tơi ngày xưa hái quả tím làm mực. Đêm về, nắn nót trên trang vở ô-li, chuyện hàng rào có hoa…” (Hàng rào có hoa)

Thơ Nguyễn Trọng Nghĩa được làm bằng cảm giác tự thân từng trải nghiệm. Mỗi bài một khúc đoạn trường, một cách biểu đạt thông qua con mắt của người nghệ sĩ, ẩn chứa, hướng nội. Hà Nội xưa nay kỳ ảo lắm thay: “Hà Nội ở trên cao, nhuộm màu cổ kính. Cột cờ rêu phong. Sương phủ mặt hồ. Gió nắng thênh thang lô xô mái ngói. Văn Miếu dưới kia ai đó đọc thơ…” (Hà Nội ở trên cao)
“Thu gõ cửa“ là một cách nói sáng tạo. Trời đất đổi mùa. Lá và lá bay theo chiều linh cảm, hàm chứa những hình ảnh bất giác đến sững sờ. Thơ tạo dựng sắc, thanh (sắc diện và giọng nói). Thốt gọi mở ra sự trong trẻo, tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng thôi xao, giàu biến động. Nhà thơ khẳng định: “Rồi lá lại xanh thôi/ Cái quy luật của đất trời/ Có cuộc hẹn mà em không đến/ Có heo may buồn/ Và có giấc mơ xa“ (Rồi lá lại xanh thôi)

Thơ Nguyễn Trọng Nghĩa là thơ trở về nguồn cội, thơ của mạch thẳm của thổ nhưỡng, của hoàn cảnh nơi sinh thành, dưỡng dục. Thơ ghi dấu về cảnh sắc, tình nhân thế… rất nhiều bài, nhiều câu thơ hay về Hà Nội, về bốn mùa (nhiều nhất vẫn là mùa thu). Tình mẫu tử, xóm giềng, gia đình, bè bạn cũng rất cảm động: “Mẹ ơi, mai là ngày của mẹ/ Con thắp nén hương trầm và nhớ mẹ nhiều hơn“ (Mai là ngày của mẹ)

Tôi chọn ra một bài thơ mà tôi cho là hay nhất trong tập này, bởi nhìn ở góc độ nào cũng thấy hiển hiện phẩm chất nghệ thuật, bóng dáng của thời đại. Cách biểu đạt rất lạ, cũ và mới đan kết. Câu hỏi đặt ra khó giải mã… thay đổi biến theo cơ chế thị trường, thời cuộc:
“Nơi cũ bây giờ/ Cỏ thảm/ Xanh rêu/ Người qua lại/ Không lót dép ngồi bệt/ Cá lặn sủi tăm/ Phao câu vờn nước/ Nơi cũ bây giờ/ Không người yêu nhau”

Nơi cũ bây giờ/ Thảm cỏ/ Rêu xanh/ Bằng lăng vẽ lên trời hoa tím/ Tím một thuở, một thời hò hẹn/ Một thời đi yêu người yêu nhau.
Nơi cũ bây giờ nào có còn đâu/ Đêm… không tối đèn/ Ngày… không góc vắng/ Nơi cũ bây giờ/ Đâu còn tĩnh lặng/ Đâu còn như ngày ta yêu nhau…” (Nơi cũ bây giờ)

Bạn đọc sẽ tìm thấy, khám phá, chiêm ngẫm… đặng thấy mình trong mỗi câu thơ đặc trưng Nguyễn Trọng Nghĩa.
Thời vội vã và chậm rãi lắng đọng trong thơ Nguyễn Trọng Nghĩa ở bài “Khi đứng tuổi ta bỗng nhiên chậm lại“. Con người ở tầm tuổi nào đó mới đủ cảm suy, nghĩ tưởng điều này:

“Khi đứng tuổi ta bỗng nhiên chậm lại.
Từ bước chân, đến nhịp thở mỗi ngày.

Có những lúc, ngay cả trong giọng nói. Cũng không còn rõ tiếng thuở trẻ trai…/ Mỗi khi gặp điều chướng mắt, nghịch tai. Ta ngoảnh mặt quay đi, không nghe nữa. Quên ưu phiền, nghĩ về điều tử tế. Gom trong ngày lấm bụi những niềm vui./ Nhặt nhạnh xung quanh tiếng hát, nụ cười. Thả lòng mình cùng cỏ cây hoa lá. Vùi đầu vào những sách xưa, chuyện cũ. Ngược về ngày rất xa riêng với mình thôi…/ Ta hồn nhiên cùng cháu gái, cháu trai. Chúng hay hỏi những điều đơn giản nhất. Không vướng bận hơn thua, hay được mất. Giúp ta sống nhẹ mình mỗi sớm mai./ Khi đứng tuổi ta bỗng nhiên chậm lại. Chậm cả khi buồn, chậm cả lúc vui. Và cứ thế, ngày mỗi ngày ta sống. Là mỗi ngày an nhiên, lặng lẽ trôi…“ (Khi đứng tuổi ta bỗng nhiên chậm lại)

Cảnh và tình là đây chứ đâu xa, gần gũi, thân thiết. Tưởng không có gì mà lại có… Cỏ muôn đời ngời xanh trước ta, cỏ từng ngấm bao vạn nỗi người, bao kiếp vạ, những đắng ngọt mưu sinh, mát mềm, nâng đỡ bước trường. Cỏ mang riêng thân phận cỏ: nhỏ nhoi, cao vợi, cựa mầm vạn ý niệm. Con người trước thiên nhiên, trước chiến tranh, dịch bệnh. Vì sao không có gì! Thơ lẩy diệu, khoát luận về cách sống, cách tìm, vượt thoát mọi hoàn cảnh của tư duy logic, tính phi lý của thi ca…

“Không có gì, chỉ có cỏ. Và có người trồng cỏ mà thôi. Khi gặp những bàn tay, cả ớt cay cũng ngọt. Cả hoa cà cũng tím, chào mời.
Không có gì, chỉ có con thuyền nhỏ mồ côi. Đến gió cũng ngập ngừng chậm thổi. Chỉ có cỏ rất xanh và bối rối. Cho dù không có người.

Không có gì, chỉ có lá vàng rơi. Giẫm lá sợ lá đau, một thời nghĩ thế. Đâu biết, lá rụng gọi mầm xanh nơi cỏ. Lá chỉ đau khi chậm vào mùa.

Mai rồi về lại với phố xa. Rồi lại nhớ nơi không có gì, chỉ có cỏ. Nhớ con thuyền không người, không bến đỗ. Bao giờ lại cỏ, cỏ ơi…” (Ở nơi chỉ có cỏ)

Không thể điểm xuyết hết những gì có trong tập thơ này, nhưng có thể khẳng định: nó thật lay động, đa chiều, nhiều thể thơ, không lặp lại. Thơ Nguyễn Trọng Nghĩa giàu hình ảnh liên tưởng, ngổn ngang Sự - Lẽ - Tình và đôi khi dự báo: Sẽ…

Một tập thơ mới về hình thức, phong phú về nội dung. Rất đáng tìm đọc./.

Bài liên quan
  • Khám phá 54 sắc màu văn hóa trong "Chung một ngôi nhà"
    Nhân kỷ niệm 80 năm Quốc khánh (2/9/1945 – 2/9/2025), Nhà xuất bản Kim Đồng giới thiệu ấn phẩm đặc biệt “Chung một ngôi nhà – Atlas 54 dân tộc Việt Nam” do tác giả Võ Thị Mai Chi biên soạn, họa sĩ Hồ Quốc Cường minh họa. Cuốn sách mang đến cho độc giả cái nhìn sinh động về văn hóa và đời sống tinh thần phong phú của 54 dân tộc, đồng thời là hành trang tinh thần giúp thế hệ trẻ gìn giữ bản sắc, nuôi dưỡng tình yêu quê hương và tự tin hội nhập quốc tế.
(0) Bình luận
  • Ngô Thanh Vân, vẻ đẹp kỳ diệu của nỗi buồn
    Người xưa rất coi trọng phần nội tâm (tình) trong thơ. Không có văn bản văn học nào thể hiện cái tôi cá nhân rõ như thơ. Nói như nhà văn Trịnh Bích Ngân: “Thơ không chịu được sự che đậy... Dũng cảm phơi bày. Chân thành phơi bày”.
  • Thao thức với phần đời chiến trận
    Có thể nói cuộc kháng chiến trường kỳ hào hùng và bi tráng của dân tộc, ở bất kỳ trạng huống nào dường như đã chi phối và tạo động lực cho đội ngũ văn nghệ sĩ, những người cầm bút suy nghĩ và sáng tạo. Ta hiểu vì sao ngay trong cuộc sống thời bình, trong đời sống dân sự, những hình ảnh của ngày hôm qua vẫn khiến con người luôn “thao thức với phần đời chiến trận”.
  • Phát huy vai trò của văn nghệ sĩ Thủ đô trong phát triển công nghiệp văn hóa
    Hà Nội - Thủ đô tự nhiên của lưu vực sông Hồng, trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của cả nước từ ngàn xưa đã là nơi hội tụ và đào luyện nhân tài. Phần lớn danh nhân Việt Nam từng sống, làm việc, sáng tạo ở Thăng Long - Hà Nội, để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử dân tộc. Ở mảnh đất hội tụ tinh hoa văn hóa bốn phương ấy, con người Thăng Long mang trong mình nét tài hoa, đa tài, đa nghệ, thấm đẫm bản sắc trí tuệ và tinh thần sáng tạo. Trong đó, đội ngũ trí thức, văn nghệ sĩ - những người sinh ra, lớn lên hoặc gắn bó với Hà Nội đã góp phần tạo nên diện mạo văn hóa, nghệ thuật Thủ đô bằng nhiều tác phẩm có giá trị tư tưởng và nghệ thuật cao, khẳng định sức sống trường tồn của văn hóa nghìn năm. Họ chính là nguồn lực đặc biệt không thể thiếu trong hành trình phát triển công nghiệp văn hóa của Hà Nội hôm nay.
  • Xây dựng hệ giá trị văn hóa Thăng Long - Hà Nội trong bối cảnh hội nhập
    Xây dựng hệ giá trị văn hóa Thăng Long - Hà Nội trong thời kỳ hội nhập quốc tế sâu rộng không chỉ là nhiệm vụ cấp thiết của các cấp, các ngành mà còn là sứ mệnh đặc biệt của đội ngũ văn nghệ sĩ Thủ đô. Để hiện thực hóa mục tiêu đó, việc xác định rõ những trọng tâm trong xây dựng hệ giá trị văn hóa là hết sức cần thiết.
  • Những lưu dấu văn hóa về Hà Nội qua ngôn từ văn chương
    Ngay từ nền văn học Việt Nam trung đại, những trước tác về miền đất thiêng (đất thánh) Đông Đô - Thăng Long - Hà Nội đã được ghi khắc trong sử văn: “Chiếu dời đô” (thế kỷ XI) của Lý Công Uẩn, “Thượng kinh ký sự” (thế kỷ XVIII) của Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác, “Vũ trung tùy bút” (thế kỷ XIX) của Phạm Đình Hổ, “Long Thành cầm giả ca” (thế kỷ XIX) của Nguyễn Du, “Thăng Long thành hoài cổ” (thế kỷ XIX) của Bà Huyện Thanh Quan.
  • Hai thể thơ mới namkau và 1-2-3 trong lịch sử phát triển của các thể thơ dân tộc
    Khoảng mươi năm gần đây, trên thi đàn Việt xuất hiện hai thể thơ mới: namkau và 1-2-3. Là sản phẩm của thế kỷ công nghệ số, những thể thơ này còn đang ở thời kỳ phôi thai trứng nước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Tôn vinh danh họa Tô Ngọc Vân qua trưng bày chuyên đề đặc biệt
    Nhân kỷ niệm 100 năm Trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương (1925-2025), Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam ra mắt Không gian trưng bày chuyên đề đặc biệt, tôn vinh những tác giả và tác phẩm tiêu biểu của mỹ thuật Việt Nam. Trong khuôn khổ ra mắt, lần đầu tiên công chúng được tiếp cận một chuyên đề riêng về họa sĩ, liệt sĩ Tô Ngọc Vân - một trong những danh họa tiêu biểu của nền mỹ thuật hiện đại và mỹ thuật cách mạng Việt Nam. Sự kiện sẽ được tổ chức tại Bảo tàng vào sáng ngày 18/12/2025.
  • Hội Điện ảnh Hà Nội: Nhiều dấu ấn chuyên môn nổi bật trong năm 2025
    Sáng 16/12, tại hội trường Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội, Hội Điện ảnh Hà Nội đã tổ chức Lễ tổng kết hoạt động năm 2025 và phương hướng hoạt động năm 2026. Đây là dịp để đội ngũ hội viên nhìn lại một năm hoạt động đồng thời xác định những nhiệm vụ trọng tâm trong giai đoạn tiếp theo.
  • Kể chuyện âm nhạc bằng điện ảnh
    Ánh đèn rạp chiếu thay thế ánh sáng sân khấu, từng khung hình tái hiện những khoảnh khắc thăng hoa của các ca sĩ, phim hòa nhạc không chỉ lưu giữ ký ức, mà còn kiến tạo một không gian thưởng thức âm nhạc hoàn toàn mới. Đây cũng là minh chứng cho sự chuyển dịch từ thưởng thức biểu diễn truyền thống sang trải nghiệm điện ảnh cộng hưởng âm nhạc.
  • Xã Dương Hòa đoàn kết, đổi mới, sáng tạo để phát triển kinh tế - xã hội 2025
    Sau khi thực hiện tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp (từ ngày 1/7/2025), bộ máy chính trị xã Dương Hòa (TP. Hà Nội) đã đi vào ổn định, tạo nền tảng để địa phương triển khai đồng bộ các nhiệm vụ theo yêu cầu của Thành phố Hà Nội trong điều kiện yêu cầu cao về cải cách hành chính, chuyển đổi số và nâng cao chất lượng phục vụ nhân dân. Với nỗ lực lớn, quyết tâm cao, xã Dương Hòa đã đạt được những kết quả nổi bật trong phát triển kinh tế - xã hội năm 2025.
  • Hà Nội tuyên truyền Tổng điều tra kinh tế năm 2026
    Việc tuyên truyền nhằm giúp các cấp, các ngành và các tầng lớp Nhân dân nhận thức được mục đích, ý nghĩa, yêu cầu của cuộc Tổng điều tra; từ đó huy động các nguồn lực hỗ trợ cho cuộc Tổng điều tra và động viên, khuyến khích các đối tượng điều tra thực hiện tốt nghĩa vụ cung cấp đầy đủ, chính xác thông tin theo yêu cầu.
Đừng bỏ lỡ
Cảnh và tình trong thơ Nguyễn Trọng Nghĩa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO