Cánh diều tháng tư

Mai Hoàng| 26/04/2018 08:28

Tháng tư về. Có nỗi nhớ nào chộn rộn hơn khi mỗi chiều tan sở, ngang qua công viên, thấy đoàn người đang tụ tập thả diều. Ký ức bỗng ùa về một cách lặng lẽ, từng chút, từng chút một, vẹn nguyên cái thuở còn ở quê, đầu trần chân đất, cầm chặt dây diều hạnh phúc với niềm vui bé nhỏ.

Cánh diều tháng tư
Cái nắng, cái gió tháng tư làm xao động biết bao tâm hồn bé nhỏ, dẫu vẫn đang phải đến trường học bài, nhưng trong lòng thì mặc định rằng hè đã về từ rất lâu rồi. Tan trường, mặc kệ cái đói đang réo sôi, mặc kệ cái nắng chang chang đỉnh đầu, đứa nào đứa nấy đều lao thật nhanh về nhà sớm nhất có thể. Tất cả vì tình yêu với cánh diều mùa hè, với niềm vui mà chẳng thể cân, đo, đong, đếm, mua bằng tiền bạc. Người lớn nhìn tụi trẻ con lắc đầu trước niềm say mê quá độ, quên học hành, ăn uống. 
Thương quá là thương tuổi thơ nghèo khó. Thương những cặm cụi, thâu trưa của bạn, của tôi để làm diều. Lúc bấy giờ sách báo cũ trở thành đồ vật được tụi trẻ con săn lùng một cách ráo riết, cạn kiệt, trân quý hơn bất cứ món đồ nào khác. Thậm chí, khi không kiếm đâu ra sách báo cũ, phương án làm diều bằng giấy bọc bao xi măng cũng rất có khả năng xảy ra. Hết chọn giấy, lại lon ton ra phía sau đồi đốn tre, đốn trúc làm khung diều. Sau cùng là chọn dây. Đứa sang thì có cuộn dây cước, còn không đều phải dùng dây dù ở bao xi măng, đó là loại dây khá nhẹ nhưng rất bền. Vào mùa thả diều, dù có năng khiếu hay không có năng khiếu về thủ công, dù làm trong một ngày hay hai ngày thì cuối cùng đứa nào cũng có trong tay một cánh diều để chơi. 
Cái nắng đầu mùa ngòn ngọt, dìu dịu cộng thêm chút gió làm bầu trời trở nên cao rộng hơn bao giờ hết. Đó là thời điểm quá tuyệt vời để đám trẻ con rồng rắn ra đầu triền đê, chỗ gió đón nhiều nhất mà thả. Chẳng đứa nào đội mũ nón, giầy dép lại càng không, cứ thế chạy thẳng ra đê. Cả lũ lít nhít, í ới, cầm “vật cưng” của mình trên tay với một tâm thế sẵn sàng nhất. Có khoảnh khắc nào sung sướng hơn khi bản thân mình tự làm cánh diều, lại được chính tay mình thả lên bầu trời cao rộng. Trong tiếng hò reo thích thú của lũ bạn, cánh diều từ từ bay lên một cách kì diệu. Bay thật rồi, bay thật rồi, cánh diều đã chở tiếng gió, chở những chờ đợi, rất nhiều hi vọng mà chúng tôi gửi gắm trong mấy buổi trưa liền. Trong tiếng gió vi vu, tôi thấy cả tiếng cười khanh khách của lũ bạn, tiếng sẻ đồng ngơ ngác nhìn cánh diều, thi thoảng lích chích như muốn tung cánh lên bầu trời cùng cánh diều. Tôi chạy từ từ, đón theo hướng gió, miệng khe khẽ hát khúc đồng dao quen thuộc, hạnh phúc trong tim ùa về…
Tôi nhớ, nhớ lắm từng khuôn mặt của chúng bạn, nhớ những lần chúng tôi đua diều, xem diều ai cao nhất. Đôi khi phần thưởng chỉ là cái chức “thủ lĩnh” chẳng quyền lực hơn thường dân là bao của hội chăn bò thế mà ai cũng ham. Người cười, kẻ nói, đứa lại khóc thút thít khi không may dây diều bung tuột bay tít tận đẩu đâu. Cánh diều tháng tư là cả khoảng trời mơ ước, là nơi những đứa trẻ quê mộc mạc, gửi gắm hi vọng dẫu lớn dẫu bé. Ai cũng mang trong mình một niềm tin mãnh liệt rằng, nếu viết điều ước vào cánh diều thì tương lai sẽ thành hiện thực. Điều ước, suy nghĩ ngày ấy có thể ngây ngô, hơi viển vông nhưng tôi lại mãnh liệt tin rằng, nhờ một phần ước mơ ở tuổi thơ như thế, chúng tôi mới có thể mạnh mẽ bước ra đời được như ngày hôm nay.
Trên đồi, triền đê, dọc bờ ruộng chẳng thể nào đếm nổi dấu chân của tôi ngày ấy cùng những lần thả cánh diều tháng tư. Cánh diều tháng tư là cả khoảng trời ký ức đẹp đẽ tôi đã lớn lên trong bao bọc của ruộng đồng của quê hương xứ sở. Cánh diều như người bạn thân tình của tuổi thơ, để mỗi khi mệt mỏi tôi lại nương theo ký ức đưa về, để tận hưởng được những khoảnh khắc hồn nhiên, vô lo, vô nghĩ. Những đứa bạn của tôi ngày xưa, giờ mỗi đứa mỗi phương, không biết chúng có còn nhớ ngày xưa, nhớ cánh diều tháng tư nữa không? Còn tôi, ngồi đây, với ký ức cánh diều tuổi thơ mộng tưởng lung linh! 
(0) Bình luận
  • Một mùa sen để nhớ, một đời mẹ để thương
    Buổi chiều, tôi đạp xe đưa con đi dạo. Mặt trời đã dịu nắng, ánh sáng đổ dài trên những tán cây ven đường, vàng ươm như rắc mật. Bên tay trái là hồ sen của làng.
  • Những cơn mưa mùa hạ
    Hè về, không chỉ có tiếng ve râm ran hay ánh nắng chói chang nhuộm vàng lối đi mà còn có những cơn mưa. Mưa mùa hạ ồn ào, vội vã kéo đến cùng những trận giông bất chợt. Nó không buồn bã, dai dẳng như mưa phùn cuối đông mà dứt khoát, mạnh mẽ, đổ ào xuống rồi vội vã tạnh. Mưa tạt vào những ô cửa kính, len lỏi qua từng ngóc ngách ký ức, khẽ đánh thức một miền tuổi thơ xa xăm, ướt đẫm hương mưa và kỷ niệm.
  • Cha tôi – người tuyệt vời nhất
    Với tôi, cha là người tuyệt vời nhất, là số một. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được làm con gái của cha – một người cha mà suốt cuộc đời tôi luôn ngưỡng mộ, yêu thương và biết ơn.
  • Cầu Long Biên bắc qua miền yêu thương
    Có đôi lúc tôi nghĩ, con người ta phải sống bao nhiêu cuộc đời mới đi hết được chiều dài thời gian, mới hiểu và cảm nhận đầy đủ lịch sử của cây cầu đầu tiên bắc qua sông Hồng, một cây cầu chạm vào ba thế kỷ. Cầu giống như con rồng khổng lồ uốn lượn trên cao với từng lớp vẩy thép đan xen, ngày đêm lặng lẽ bảo vệ người dân qua lại nơi dòng nước chảy xiết. Cây cầu ấy mang tên Long Biên, cây cầu bắc qua miền yêu thương.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Dâng hương kỷ niệm 908 năm ngày hóa Nguyên phi Hoàng Thái hậu Ỷ Lan
    Sáng 16/9/2025 (tức ngày 25/7 năm Ất Tỵ), tại đình Yên Thái (số 8 ngõ Tạm Thương, phường Hoàn Kiếm, Hà Nội), Ban Quản lý hồ Hoàn Kiếm và Phố cổ Hà Nội tổ chức lễ dâng hương kỷ niệm 908 năm ngày hóa của Hoàng Thái hậu Nguyên phi Ỷ Lan.
  • Âm nhạc Thủ đô - 80 năm đồng hành cùng dân tộc
    Trong suốt chiều dài lịch sử, đặc biệt là 80 năm qua, văn học nghệ thuật Thủ đô luôn đồng hành cùng dân tộc trên mọi chặng đường lịch sử: từ những ngày đầu Cách mạng Tháng Tám sục sôi khí thế, qua hai cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc, đến công cuộc đổi mới, hội nhập và phát triển đất nước hiện nay. Trong bức tranh chung ấy, âm nhạc Thủ đô Hà Nội giữ một vai trò đặc biệt: vừa là tiếng nói của tâm hồn dân tộc nói chung, tiếng nói “Người Hà Nội” nói riêng, vừa là vũ khí tinh thần sắc bén thôi thúc từng đoàn quân ra trận để bảo vệ Thủ đô, bảo vệ vững chắc chủ quyền quốc gia, dân tộc.
  • Một mùa sen để nhớ, một đời mẹ để thương
    Buổi chiều, tôi đạp xe đưa con đi dạo. Mặt trời đã dịu nắng, ánh sáng đổ dài trên những tán cây ven đường, vàng ươm như rắc mật. Bên tay trái là hồ sen của làng.
  • Vận hành Tổng đài 112 tiếp nhận thông tin về sự cố, thiên tai, thảm họa
    Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính đã ký Quyết định số 2023/QĐ-TTg ngày 15-9-2025 về sử dụng số điện thoại 112 tiếp nhận nội dung thông tin về sự cố, thiên tai, thảm họa, những nguy cơ xảy ra, yêu cầu trợ giúp của tổ chức, cá nhân trong phạm vi toàn quốc và Quyết định số 2024/QĐ-TTg ban hành Quy chế về việc sử dụng số điện thoại này.
  • Chủ tịch nước Lương Cường dự khai giảng năm học mới tại Học viện Quốc phòng
    Ngày 15/9, Chủ tịch nước Lương Cường, Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và An ninh, Thống lĩnh Lực lượng vũ trang nhân dân đã dự và phát biểu tại Lễ khai giảng năm học 2025-2026 tại Học viện Quốc phòng.
Đừng bỏ lỡ
Cánh diều tháng tư
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO