Những câu chuyện dưới đây, là tâm sự của người thân các nhà báo từng trải qua những cảm xúc có khi còn mạnh hơn cả người đối diện hiểm nguy...
Lo quên cả... ốm nghén!
Trời Hà Nội nắng gắt, mới 8h sáng mà phố phường như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa mặt trời. Năm nay, ngà y kỷ niệm của cánh báo chí đến đúng và o dịp nắng nóng mấy chục năm mới có.
Cầm trên tay cốc nước mơ đá bà chủ quán vừa pha, Thanh Bình bần thần một lúc mới cất lời với sự động viên của chồng. Chồng cô, nhà báo Trần Thế Dũng, Báo Người lao động TPHCM, nạn nhân vụ hà nh hung tập thể dã man xảy ra đầu tháng 1/2010 tại biên giới Lạng Sơn.
Lúc ấy chúng em mới cưới được khoảng 4 tháng, em đang mang bầu 2 tháng. Em còn nhớ, khi anh Dũng đi công tác Lạng Sơn thì trời lạnh lắm. Lúc anh đi, em còn chuẩn bị quần áo ấm rất nhiửu. Nhìn dáng chồng nhử bé ôm theo cái túi to đùng mà lòng không khửi lo lắng. Tính anh Dũng rất kín đáo, nhất là công việc, ít tâm sự lắm, nhiửu lần em hửi, anh toà n lảng tránh.
Vợ có gắt mới nói rằng không tâm sự vì sợ vợ lo. Nhưng em là chuyên gia tâm lý, em biết và hiểu công việc của chồng. Song chuyện anh bị hà nh hung nơi địa đầu Tổ quốc thì hoà n toà n nằm ngoà i bất kử³ trải nghiệm nà o em từng có..., Thanh Bình bắt đầu câu chuyện của mình và thi thoảng lại bị ngắt quãng vì xúc động.
Em còn nhớ rõ lắm, lúc em biết chuyện chồng mình bị đánh thì anh đã phải nằm bệnh viện từ đêm hôm trước rồi. Đêm ấy, trước khi đi thực tế lấy tà i liệu, anh Dũng có gọi điện vử cho em động viên rằng cứ yên tâm, anh đi là m rồi sẽ vử sớm.
Hiểu công việc của chồng, em không gọi điện lại nữa, nhưng suốt đêm ấy, lòng ruột cứ như lửa đốt, em ngủ không được yên, linh tính báo cho em có chuyện gì đó bất ổn. Em biết tin chồng mình bị hà nh hung qua một người bạn của cả hai vợ chồng và o sáng hôm sau. Anh bạn ấy không biết rằng anh Dũng giấu gia đình nên đã gọi điện cho em để hửi thăm, chia sẻ.
Bấy giử khoảng 7h sáng, không biết phải dùng từ ngữ như thế nà o để tả lại cảm giác của mình lúc đó nữa..., Thanh Bình dừng lại, không thể nói tiếp được nữa.
Thế Dũng và vợ tại Bệnh viện Việt - Đức.
Nhà báo Trần Thế Dũng thấy vậy chen và o, giọng vừa xúc động vừa hà i hước: Lúc bị đánh, tôi chỉ có một suy nghĩ là m sao để tự giải thoát mình, bản năng sống của con người trỗi dậy đã giúp tôi tránh được nhiửu đòn hiểm của bọn lưu manh.
Sau đó, được đưa và o bệnh viện chữa trị, vợ, cha mẹ là những người tôi nghĩ đến đầu tiên. Tôi quyết định giấu họ, đặc biệt là với vợ, cô ấy đang mang bầu, không thể thông báo chuyện nà y được. Mà hơn nữa, mình vẫn còn sống mà .... Bình tĩnh trở lại, Thanh Bình kể tiếp: Không thể tả nổi cảm xúc lúc đó đâu anh ạ, chỉ biết rằng em lo lắng tới nỗi quên luôn cả cảm giác nghén. 2 tháng đầu thai kử³, cứ đến lúc phải ăn, uống là em sợ lắm, cái gì cũng sợ. Thế mà sau khi biết tin chồng bị hà nh hung, em chẳng còn cảm giác đó nữa. Người nhà ai đưa cho cái gì thì ăn cái đó, trong lòng chỉ một suy nghĩ rằng phải giữ sức khửe cho cả hai mẹ con, ngà y nà o cũng vậy, dù không gặp mặt, qua điện thoại, anh Dũng vẫn nhắc nhở em giữ gìn sức khửe mà , Thanh Bình cười nói. Bây giử, mỗi lần Dũng vác ba lô lên đường đi công tác, Bình lại thấp thửm lo âu. Cô bảo rằng chỉ đến khi anh vử tới nhà , cô mới yên tâm được. Nhưng dù công việc của chồng có nguy hiểm, dù có phải lo lắng thì Bình vẫn luôn ủng hộ anh và cô thấy tự hà o vử công việc của chồng mình.
Chia tay tôi, nhắc đến đứa con sắp sinh, Thanh Bình bảo sẽ không ép con mình phải học nghử gì, nhưng nếu mai nà y có theo nghử của bố, cô cũng rất vui và sẵn sà ng ủng hộ con. Chúc cho vợ chồng nhà báo Thế Dũng - Thanh Bình mãi được hạnh phúc.
Chồng đi 1 phút em lo 10 phút
Cửa hà ng tạp hóa của Diệu Hạnh nằm khiêm tốn trên phố Phạm Hồng Thái, Hà Nội. Đây cũng là công việc hà ng ngà y của cô và cũng là cần câu cơm chính của hai vợ chồng. Chồng cô, phóng viên Trang Dũng, Báo Công an Nhân dân không có nhà , dù là ngà y thứ 7.
Nhận ra đồng nghiệp của chồng, Diệu Hạnh bảo: Anh cũng như anh Dũng đấy thôi, thứ 7 cũng chẳng ở nhà , sự kiện lôi các anh đi. Mà anh cũng đừng hửi em anh Dũng đang ở đâu nhé, nếu anh ấy đi đâu em cũng hửi, thì có khi phải ghi và o sổ mới nhớ được. Diệu Hạnh nói như chia sẻ với tôi trước khi bắt đầu câu chuyện.
Hôm nay, tôi đến thăm vợ chồng Diệu Hạnh bởi đúng 5 năm trước, Trang Dũng đang tác nghiệp tại khu vực vườn hoa Lý Thái Tổ, Hà Nội thì bị các bảo vệ chuyên nghiệp của Công ty dịch vụ bảo vệ Trường Sơn ngăn cản, hà nh hung gây thương tích. Chuyện Dũng bị hà nh hung được giới báo chí sau nà y cho là sự kiện mở mà n cho các vụ nhà báo bị hà nh hung diễn ra nhiửu hơn trước đó. Câu chuyện của chúng tôi bị ngắt ngang nhiửu lần bởi tiếng điện thoại... gọi hà ng. Diệu Hạnh vừa điửu hà nh công việc, vừa cười nói: Cái cửa hà ng bé bé nà y giúp cho anh Dũng- bạn anh được tung tẩy với nghử mà chẳng phải lo lắng gì đâu nhé. Hiện nay, vợ chồng Trang Dũng có hai con, cháu lớn cũng đã đi học và việc dạy dỗ, nuôi con đửu do một tay Diệu Hạnh đảm nhiệm.
Nhắc lại chuyện chồng bị hà nh hung khi đang là m việc, Diệu Hạnh nói: Hôm ấy em cũng đang đi là m, chỗ là m cũng không xa nơi anh Dũng bị đánh. Em nhận được tin qua một người bạn, rồi sau đó mới là điện thoại của anh Dũng. Dù anh cứ một mực nói không sao, và cũng đang ở công an phường để chử giải quyết, nhưng em không tin.
Bà ng hoà ng mất một lúc lâu, em mới lấy được xe máy và chạy đến chỗ chồng. Nhìn thấy chồng mi mắt bị rách, máu chảy vương đầy quần áo, em bủn rủn chân tay. Xung quanh chồng có bao nhiêu đồng nghiệp mà em không cất nổi lời chà o, cũng không nói được câu nà o với chồng, chỉ biết khóc. Từ ngà y còn chưa cưới, bạn bè biết em sắp lấy chồng nhà báo thì có người bảo sao lại đi lấy nhà báo, các ông ấy là chúa lông bông, lang thang đây đó, chuyên để ý chuyện người ta, rủi ro lắm. Nhưng đã yêu là cưới- Diệu Hạnh bật cười vì câu nói của mình- Rồi sau đó, anh Dũng cho em gặp hết bạn bè, đồng nghiệp, em thấy thông cảm với chồng mình hơn. Ngay sau ngà y cưới, các chuyến đi bất thần, hay những chuyến công tác dà i ngà y của anh em cũng quen dần. Song em vẫn không thể tưởng tưởng được rằng một ngà y kia vận đen lại đến với chính chồng của mình.... Cũng may là Trang Dũng bị thương không quá nặng, vết thương là nh lại, anh tiếp tục công việc ngay sau đó. Phải mất cả năm trời sau đó em mới bình tĩnh lại, chồng đi khửi nhà 1 phút thì em lo 10 phút. Nhưng anh ấy vẫn chẳng sợ, vẫn cứ lao đi sau mỗi cuộc điện thoại. Nhiửu khi, đang đi chơi cùng cả nhà , anh Dũng cũng bử ngang chừng chỉ vì có...sự kiện, Diệu Hạnh chia sẻ.
Em và mẹ chồng như nghe sét đánh ngang tai, bà thì ngồi thụp ngay xuống không thể đứng dậy. Em vẫn ngồi trên giường, toà n thân bất động. Nhìn thấy mẹ chồng ngồi ngay cửa, gió lạnh thổi à o à o mà cũng không cất nổi một tiếng gọi mẹ và o trong nhà . Mấy phút sau, em bình tĩnh hơn, đã đi ra được chỗ mẹ chồng, dìu bà và o.
Rồi em lấy điện thoại gọi anh Dũng, anh bắt máy, em tạm yên tâm khi biết rằng anh đã khửe hơn, đồng nghiệp của anh cũng đã có mặt để chăm sóc. Sau đó, em vì đang mang thai nên không lên với chồng được, cả nhà em tức tốc có mặt tại Lạng Sơn. 2 hôm sau, anh Dũng được chuyển vử bệnh viện Việt Đức, lúc ấy em mới được gặp mặt chồng .
Chị Thanh Bình - vợ anh Trần Thế Dũng
Đến tận bây giử, em không còn quá lo lắng mỗi khi chồng xách đồ nghử đi nữa, nhưng chỉ đến khi nà o nghe thấy tiếng anh gọi cửa thì em mới yên tâm .
Chị Diệu Hạnh, vợ anh Trang Dũng.
Theo thống kê của Hội Nhà báo Việt Nam, tính từ năm 2006 đến nay có 20 vụ nhà báo bị hà nh hung khi đang tác nghiệp. Nhiửu vụ rất nghiêm trọng, nhà báo bị đánh đến ngất xỉu, hoặc các kẻ thủ ác ngang nhiên thách thức cả pháp luật. Kết quả xử lý các vụ việc nà y hiện còn nhẹ do các quan điểm pháp luật còn chưa thống nhất.