Làm sao để nâng cao trình độ đọc?

Hanoimoi| 05/09/2022 07:58

Với văn chương, không phải cứ biết chữ có nghĩa là đọc được, mà nhiều khi biết chữ đấy, đọc vanh vách đấy mà vẫn mù nguyên trước tấm thảm dệt văn chương.

Đó là lý do khiến cho những nghiên cứu về khoa học xã hội nhân văn ra đời, và trong nhà trường, học sinh được nghe giảng về cái hay, cái đẹp của nhiều tác phẩm nổi tiếng. Những nghiên cứu ấy, giảng dạy ấy là nhằm cấp cho con người cặp kính để nhìn vào thế giới một cách tường minh.

Làm sao để nâng cao trình độ đọc?
Văn hóa đọc nên được khuyến khích cho trẻ em từ nhỏ. Ảnh: Nguyễn Minh

Khi đọc sách, bạn đã bao giờ tự hỏi: Vì sao chị Dậu bán con, bán chó chứ không bán mình? Vì sao Lão Hạc chết, mà chết bằng bả chó, một cái chết đau đớn, khốc liệt? Vì sao nhiều tác phẩm của Tự Lực văn đoàn lại nhập vào nhau cái không khí lãng mạn ngưng đọng ấy? Vì sao Xuân Diệu lại “khát khao giao cảm với đời”? Vì sao Nguyễn Bính mới là người đại diện cho dòng thơ làng quê? Vì sao Nguyễn Huy Thiệp lại lựa chọn lối kể tàn nhẫn, lạnh lùng, nhưng, cũng vì sao Nguyễn Huy Thiệp lại trân trọng, nâng niu hình tượng người phụ nữ? Vì sao thế giới trong tiểu thuyết Nguyễn Bình Phương lại âm u, kỳ dị?...

Trả lời được câu hỏi “Vì sao?”, người đọc đã ở một cảnh giới khác của nhận thức. Nghĩa là, lúc ấy, sự đọc không chỉ là đọc câu chuyện, sự kiện, mà là đọc văn hóa, đọc các lớp nghĩa trầm tích phía sau truyện kể. Lý thuyết tiếp nhận đã chỉ ra, việc đọc làm nên đời sống của tác phẩm. Vì thế, đọc thế nào, đọc đến đâu, phụ thuộc vào khả năng của người đọc. Như vậy, nâng cao trình độ của người đọc là điều cần thiết. Nhưng, làm sao để nâng cao văn hóa đọc?

Trước khi việc đào tạo đủ sức nâng tầng nền của đời sống đọc, những quy tắc, kinh nghiệm, hay mẹo đọc sẽ giúp người đọc đi vào văn bản một cách dễ dàng hơn. Đọc chậm và suy nghĩ về những gì đọc được, mở rộng tối đa các khả năng của hệ thống ký hiệu (chữ nghĩa, hình tượng, câu chuyện, thời gian, không gian, sự kiện, nhân vật... trong tác phẩm) là một cách để đào sâu văn bản.

Chẳng hạn, một bạn nhỏ có thể đọc “Dế mèn phiêu lưu ký" bằng tâm thức đồng ấu khi thế giới trong sách là thế giới của trẻ thơ, mọi con vật đều là bạn bè, đều có thể cất lời, kể chuyện về mình. Thế giới ấy không xa lạ với trẻ. Không cần phải được “nhân hóa” trong mắt trẻ con, chúng sẽ tự thấy các nhân vật anh Dế Mèn, cậu Dế Choắt, võ sĩ Bọ Ngựa, chị Cốc, mấy cô cào cào áo xanh áo đỏ... là “người” xung quanh mình. Trẻ hiểu và cảm nhận được sự sinh động, đa dạng của đời sống tự nhiên, không phân biệt (như trong cảm quan người lớn). Phải thế chăng mà tác phẩm này sống mãi trong lòng bao thế hệ trẻ ở Việt Nam.

Đừng vội nói với trẻ về ý nghĩa tượng trưng trong tác phẩm, về tư tưởng đại đồng hay điều gì to tát. “Dế Mèn phiêu lưu ký” trước hết đơn giản là những câu chuyện phiêu lưu kỳ thú của anh chàng Dế Mèn. Điều này cũng tương tự như khi trẻ em đọc “Gió qua rặng liễu”, một tác phẩm kinh điển văn học Anh viết cho thiếu nhi của tác giả Kenneth Grahame. Lớn hơn một chút, các cô bé, cậu bé có thể đọc “Không gia đình”, “Trong gia đình” của tác giả Hector Malot bằng chính sự ngang bằng trong tuổi đời của người đọc và nhân vật như cậu bé Rémi, cô bé Perrine. Chỉ cần bố mẹ ngồi xuống, đọc cùng con một vài trang sách, nói với con rằng, hãy đọc để yêu thương gia đình hơn, đó là một cuốn sách tuyệt vời của tình yêu thương và nghị lực sống. Chính tình yêu thương của cha mẹ, anh chị em trong gia đình sẽ đưa đứa trẻ đi hết hai cuốn sách bằng những liên tưởng vừa xa xôi, vừa thực tế, gần gụi.

Nếu người đọc biết rằng, có những quy luật trùng lên nhau ở từng thể loại để ứng xử với những cuốn sách, quả là thú vị. Điều này có thể xem là kinh nghiệm cho việc đọc mà chưa cần đến những trang bị lý luận, lý thuyết nào khác. Tiểu thuyết vốn là thể loại hư cấu, vậy thì đừng tin nó nói thật. Bài ngữ pháp ấy giúp cho việc đọc dễ dàng hơn, bởi trước mắt, người đọc thoát khỏi tư duy duy thực. Cứ sống với thế giới được tạo dựng từ tiểu thuyết, ngay trong thực tại của việc đọc, qua từng chặng đường khác nhau, tiếp theo, tiểu thuyết sẽ hé lộ cho ta từng câu chuyện khác cất giữ trong cấu trúc của nó.

Tương tự như vậy, đọc thơ, nếu thấy khó hiểu thì không cần cố để hiểu. Hãy lắng nghe điều gì diễn ra trong tâm hồn, trí tưởng của mình khi đọc thơ. Sự mơ hồ không vô nghĩa. Sự rời rạc, phi lý không vô nghĩa. Thậm chí, việc không thể hiểu cũng cho ta trải nghiệm quý báu như khi đã tường tận một điều gì đó.

Nâng cao trình độ người đọc là việc lâu dài, có tính quá trình, gắn với chiến lược văn hóa của cả cộng đồng. Việc khuyến khích đọc sách cần được xem như yêu cầu trước tiên. Kinh nghiệm đọc không cần lý thuyết, đọc hoàn toàn chủ quan, cá nhân, đọc bằng chính sự hồn nhiên của một người chưa hề được trang bị lý thuyết đọc nào, chính là điểm khởi đầu cho hành trình tiến vào văn bản. Cha mẹ, người lớn cần tạo dựng thói quen đọc sách cho trẻ em bằng chính việc đọc sách cùng con. Chỉ cần trẻ thích đọc khoảng 10 cuốn sách đầu đời, chúng ta có thể yên tâm để hy vọng rằng chúng sẽ không từ bỏ sách. Văn hóa đọc sẽ được nâng cao từ những cá nhân như vậy.

(0) Bình luận
  • Ngô Thanh Vân, vẻ đẹp kỳ diệu của nỗi buồn
    Người xưa rất coi trọng phần nội tâm (tình) trong thơ. Không có văn bản văn học nào thể hiện cái tôi cá nhân rõ như thơ. Nói như nhà văn Trịnh Bích Ngân: “Thơ không chịu được sự che đậy... Dũng cảm phơi bày. Chân thành phơi bày”.
  • Thao thức với phần đời chiến trận
    Có thể nói cuộc kháng chiến trường kỳ hào hùng và bi tráng của dân tộc, ở bất kỳ trạng huống nào dường như đã chi phối và tạo động lực cho đội ngũ văn nghệ sĩ, những người cầm bút suy nghĩ và sáng tạo. Ta hiểu vì sao ngay trong cuộc sống thời bình, trong đời sống dân sự, những hình ảnh của ngày hôm qua vẫn khiến con người luôn “thao thức với phần đời chiến trận”.
  • Phát huy vai trò của văn nghệ sĩ Thủ đô trong phát triển công nghiệp văn hóa
    Hà Nội - Thủ đô tự nhiên của lưu vực sông Hồng, trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của cả nước từ ngàn xưa đã là nơi hội tụ và đào luyện nhân tài. Phần lớn danh nhân Việt Nam từng sống, làm việc, sáng tạo ở Thăng Long - Hà Nội, để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử dân tộc. Ở mảnh đất hội tụ tinh hoa văn hóa bốn phương ấy, con người Thăng Long mang trong mình nét tài hoa, đa tài, đa nghệ, thấm đẫm bản sắc trí tuệ và tinh thần sáng tạo. Trong đó, đội ngũ trí thức, văn nghệ sĩ - những người sinh ra, lớn lên hoặc gắn bó với Hà Nội đã góp phần tạo nên diện mạo văn hóa, nghệ thuật Thủ đô bằng nhiều tác phẩm có giá trị tư tưởng và nghệ thuật cao, khẳng định sức sống trường tồn của văn hóa nghìn năm. Họ chính là nguồn lực đặc biệt không thể thiếu trong hành trình phát triển công nghiệp văn hóa của Hà Nội hôm nay.
  • Xây dựng hệ giá trị văn hóa Thăng Long - Hà Nội trong bối cảnh hội nhập
    Xây dựng hệ giá trị văn hóa Thăng Long - Hà Nội trong thời kỳ hội nhập quốc tế sâu rộng không chỉ là nhiệm vụ cấp thiết của các cấp, các ngành mà còn là sứ mệnh đặc biệt của đội ngũ văn nghệ sĩ Thủ đô. Để hiện thực hóa mục tiêu đó, việc xác định rõ những trọng tâm trong xây dựng hệ giá trị văn hóa là hết sức cần thiết.
  • Những lưu dấu văn hóa về Hà Nội qua ngôn từ văn chương
    Ngay từ nền văn học Việt Nam trung đại, những trước tác về miền đất thiêng (đất thánh) Đông Đô - Thăng Long - Hà Nội đã được ghi khắc trong sử văn: “Chiếu dời đô” (thế kỷ XI) của Lý Công Uẩn, “Thượng kinh ký sự” (thế kỷ XVIII) của Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác, “Vũ trung tùy bút” (thế kỷ XIX) của Phạm Đình Hổ, “Long Thành cầm giả ca” (thế kỷ XIX) của Nguyễn Du, “Thăng Long thành hoài cổ” (thế kỷ XIX) của Bà Huyện Thanh Quan.
  • Hai thể thơ mới namkau và 1-2-3 trong lịch sử phát triển của các thể thơ dân tộc
    Khoảng mươi năm gần đây, trên thi đàn Việt xuất hiện hai thể thơ mới: namkau và 1-2-3. Là sản phẩm của thế kỷ công nghệ số, những thể thơ này còn đang ở thời kỳ phôi thai trứng nước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Làm sao để nâng cao trình độ đọc?
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO