Giao Mùa

Nguyễn Minh Hoa| 17/11/2018 07:32

Năm có 4 mùa cũng lại có đến 4 cái giao mùa, để lòng người bâng khuâng hay hi vọng. Người ta nhớ về mùa qua với những buồn vui còn mới để rồi bước tiếp, mang theo mùa cũ như thể vừa gói ghém một hành trang.

Giao Mùa

Thu sang đông của Hà Nội thường để nhớ nhiều nhất với bao người.Người ta cố hít hà những hương hoa sữa còn vương vương, cố tận hưởng chút nắng hanh vàng, cho hoa thắm sắc, cho sắc mặt tươi hồng để rồi nay mai đông gõ cửa, son môi phải thắm, áo mang phải nhiều hơn. 
Trong cái giao mùa này quán cóc, trà vỉa hè có lẽ là nơi dễ giao cảm nhất với mùa.Người đi xa về, trong cái hanh hao vẫn gọi một cốc trà đá.Cốc trà đá thực mát kia xua tan cái mỏi mệt của đường sá chặng dài, để họ tĩnh tâm, nhìn thấy mùa thu đi trên vòm lá, thấy đâu đó mùa đông đang về.Kẻ nhàn tản hơn thì lại chọn cho mình một cốc trà nóng hổi.Chầm chậm nhìn dòng người qua lại, họ đang phải suy tính, công việc, thu nhập và những mối quan hệ thân sơ.

Trong quán trà bên đường, dưới gốc cây, hay chân cột điện, người chỉnh trang, bảnh bao cũng có, kẻ vội vàng, tất bật cũng nhiều.Họ ùa đến, người thì ồn ào với những câu chuyện không dứt từ trên xe bus hay đâu đó, người lại ôn tồn tiếp nối câu chuyện từ sách vở, bản thảo.Những đến đi, được mất tươi nguyên đây.Họ kể về tối qua mất ngủ, viết cho xong, họ lại kể về lương chưa đến tháng đã khoản nào vào khoản ấy.Đôi cô gái dí dủm nhìn vào điện thoại chọn một mẫu váy mới.Thanh tân thường mặc gì cũng đẹp. Họ buông máy, nhìn ra xa, cơ hồ nghĩ về ai đó hay chỉ là về một màu áo cho mùa mới.
Dòng người qua lại nhiều hơn, chắc đến giờ ăn trưa.Đã qua nửa ngày, phích nước sôi được thay đến vài lần, chẳng ai để ý, chỉ có ông lão bán hàng là biết lượng khách thế nào.Bà tay rót, tay thu tiền tơi tới cũng mới biết hàng mình còn những gì và cần lấy thêm những gì khi quá trưa người giao hàng đem tới những kẹo cao su, bánh ngọt và đôi hộp sấu hay me.

Cũng là đã đến ngày tiền điện phải đóng, rảnh tay, bà chọn những đồng tiền chẵn cất riêng.Bà mong giời cho khỏe, kiếm thêm được ngày nào hay ngày ấy, vừa vui vẻ lại đỡ đần được con cái, hoặc chí ít có ốm đau cũng không phải làm phiền con cháu. Những tưởng trà đá chỉ là những câu chuyện nho nhỏ, nhưng xem ra cơm áo, gạo tiền xung quanh cái bàn nhỏ và đám ghế nhựa cũng luôn đầy ắp.
Quán khác, đắc địa, dưới gốc cây bàng tán rợp, có chỗ để xe máy thỏa mái, phố này không đông, con phố đẹp của thành Thăng Long cổ, tường thành rêu phong, chè ngon, cảnh đẹp. Quán hàng chị hút khách bởi có chỗ để xe, đủ ghế ngồi, ghế kê để cốc nước đĩa hướng dương. Chị tới tấp rót nước cả ngày không ngơi tay. Dù quán hàng chị gần bến bus nhưng chị biết, khách quán chị xa gần về đây nhiều, người ta thích ngồi chỗ này ngắm cảnh xa gần. 
Giao Mùa

Mùa này con phố đẹp, dưới tán lá, chẳng phải nheo mắt nhìn nắng vàng như mật ong, mà thấy lấp lánh những xưa cũ trong cổ thụ, rêu phong, trong cái không gian in dấu chặng dài lịch sử đô thành. Chầm chậm nghĩ suy để thấy một cái tôi hiển hiện, có khi đủ để nhắc nhớ người ta khắc một dấu ấn của riêng mình vào những tháng năm. Hay đủ để thấy mình trong chặng đường đã qua với những buồn vui thành thật, để rồi bước tiếp.
Nghìn năm trước, đất này đã được chọn xây thành, di chỉ còn đây. Những gác những lầu kia đã cũ mà tươi màu sơn mới. Người ta giữ, để còn tìm thấy quá khứ, tìm thấy những ngày xưa, sống động trong con chữ, trong hình ảnh.
Chén nước chè  thơm trong nắng, người ta nhấp một ngụm nhỏ rồi nhìn ra xa, trong màu xanh của lá nhuốm vàng, đôi cánh hoa trái mùa vẫn nở.Lại một mùa thu qua, những bước chân thiếu nữ vẫn in gót giày trên phố.Họ đem về, hay gửi vào đây nhờ cất giấu một chút thanh xuân của mình.Là nụ cười, là tóc ngắn, là áo dài và một cái gì đó như thể tình đầu. Con phố  này cất giữ, cất để bao giờ cần, trở về thì trả lại.Chẳng thế mà đám trung niên vẫn tìm màu áo xưa, thứ tự xưa để chụp lại tấm ảnh góc cũ như thủa nào xa lắc.
 Người qua, người lại, tiếng cười và cả những giọt nước mắt, cho mùa sang, hay cho hoài niệm. Đám áo dài sà xuống gọi nước uống lao xao. Họ kể ngày qua, họ kể về những ước vọng.Tuổi trẻ chạm vào ước mơ nhanh nhất thì phải? Chẳng mấy sang mùa, lại có người tính tuổi khi mùa sang, có người thì khẽ chạm vào kỉ niệm để rồi chờ mong./.
(0) Bình luận
  • Nhớ một thời xa vắng
    Có những ký ức không bao giờ cũ. Chúng lặng lẽ nằm lại nơi góc khuất của tâm hồn, chỉ chờ một làn gió, một tiếng mưa hay chút hương rừng cũng đủ khơi dậy tất cả. Với tôi, ký ức ấy mang hình hài một cơn mưa rừng, cơn mưa của những chiều nhập nhoạng, khi núi rừng mờ dần sau lớp bụi nước trắng xóa, và lòng người cũng lặng như sương.
  • Thu Hà Nội và những miền ký ức không phai
    Tháng Chín, Hà Nội chợt dịu dàng bởi sương khói heo may lãng đãng khoác lên thành phố tấm khăn voan mỏng nhẹ pha màu hoài niệm. Nắng đầu thu óng vàng như mật quyện cùng gió thong dong dạo chơi trên hàng cây, mái phố. Dường như, mùa thu đang thả từng giọt thời gian, đánh thức miền ký ức xưa.
  • Dưới tán bàng mùa thu
    Mẹ đứng dưới tán bàng trĩu quả xanh, gió đầu thu khẽ thổi lay lay những chùm lá đã ngả màu. Một chiếc lá bàng vừa lìa cành, xoay mình trong không trung rồi rơi nhẹ xuống như thể mùa hè vừa kịp khép lại một cách lặng lẽ. Trên sân trường rộng, học trò lớp lớn lớp bé nối nhau tiến về các dãy lớp học, áo trắng dập dờn trong ánh nắng dịu dàng, tiếng loa phát bài hát mùa khai trường vang vọng giữa không gian mùa thu yên bình mà rộn rã.
  • Một mùa sen để nhớ, một đời mẹ để thương
    Buổi chiều, tôi đạp xe đưa con đi dạo. Mặt trời đã dịu nắng, ánh sáng đổ dài trên những tán cây ven đường, vàng ươm như rắc mật. Bên tay trái là hồ sen của làng.
  • Những cơn mưa mùa hạ
    Hè về, không chỉ có tiếng ve râm ran hay ánh nắng chói chang nhuộm vàng lối đi mà còn có những cơn mưa. Mưa mùa hạ ồn ào, vội vã kéo đến cùng những trận giông bất chợt. Nó không buồn bã, dai dẳng như mưa phùn cuối đông mà dứt khoát, mạnh mẽ, đổ ào xuống rồi vội vã tạnh. Mưa tạt vào những ô cửa kính, len lỏi qua từng ngóc ngách ký ức, khẽ đánh thức một miền tuổi thơ xa xăm, ướt đẫm hương mưa và kỷ niệm.
  • Cha tôi – người tuyệt vời nhất
    Với tôi, cha là người tuyệt vời nhất, là số một. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được làm con gái của cha – một người cha mà suốt cuộc đời tôi luôn ngưỡng mộ, yêu thương và biết ơn.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Giao Mùa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO