Tuyệt vọng
Tôi vô cùng bất ngử vì đây là phòng riêng của hai vợ chồng tôi, tôi có quyửn mua theo ý mình. Nhưng có lẽ đã quen nếp, hoặc không muốn xảy ra xích mích trước ngà y vui, chồng tôi đồng ý là m theo lời bố. Thế là , từ giường cưới, tủ, bà n trang điểm... chúng tôi đửu phải mua một mà u gụ vì đó là mà u yêu thích của bố chồng tôi.
Ngay chiếc giường cưới, bố chồng tôi cũng đưa kích thước, buộc phải mua đúng ý ông. Giường mua vử, việc đầu tiên ông là m là cầm lấy chiếc thước dây, đo ngang dọc. Khi biết giường khớp chỉ số tới từng cm, ông tử ra hà i lòng. Cũng chính tay ông chỉ đạo chúng tôi kê đồ ở đâu, góc nà o.
Trong nhà , không bao giử ông động chân, động tay và o bất cứ việc gì. Trước khi tôi vử là m dâu, mọi việc đửu đổ lên đầu mẹ chồng tôi. Ngay cả chén nước chè ông uống, hễ ông bước ra chỗ khác là bà phải chạy ra rửa sạch sẽ, gọn gà ng để phục vụ ông những lần uống chè tiếp theo.
Tôi là m ở công ty nước ngoà i, công việc vô cùng căng thẳng. Nhiửu hôm, cường độ là m việc liên tục tới 10 tiếng mỗi ngà y, tối vử chỉ muốn nằm ử³ trên giường cho giãn xương cốt, thứ 7, chủ nhật cũng mong ngủ rốn thêm để lấy lại sức, chuẩn bị cho tuần là m việc kế tiếp. Nhưng, thay vì thông cảm cho tôi, ngay sau đêm tân hôn của tôi một ngà y, sáng sớm hôm sau, bố chồng tôi đã gõ cửa, yêu cầu tôi dậy sớm. Thì ra, ông muốn tôi thực hiện nghĩa vụ của người con dâu. à”ng ghi cho tôi một bảng danh sách những việc tôi phải là m (trước đây là mẹ chồng tôi đảm nhiệm).
Sáng, từ 5h ông đã muốn tôi dậy đun nước, rửa ấm chén, pha trà . 6 giử lau nhà , dọn rửa nhà vệ sinh để ông còn và o rửa mặt, chân tay. Trước khi đi là m, tôi phải nấu ăn sáng cho cả nhà . Tôi choáng váng, không tin và o tai mình. Những việc như thế, với mức lương của tôi, tôi thừa sức thuê một osin để dà nh thời gian nghỉ ngơi. Nhưng bố chồng tôi lại không cho phép. Mới và i hôm trước đây, khi tôi còn chưa lên xe hoa, bố mẹ đẻ không bao giử hà nh hạ tôi thế nà y. Nhưng tất cả đã muộn.
Bố chồng tôi gia trưởng, không chỉ trong việc lên kế hoạch của gia đình. à”ng còn là cảnh sát trong công việc bếp núc. Hằng tối, đi là m vử, không dám chần chừ lâu, chỉ kịp trút bử bộ quần áo cơ quan, tôi đã vội lao và o bếp giúp mẹ chồng nấu cơm. Nhưng không bữa nà o tôi được yên. Bố chồng tôi luôn ngồi trên chiếc ghế bố kê ở phòng khách, nhưng mắt ông lại hướng và o căn bếp nhử. à”ng cứ nhìn chằm chằm như vậy, rồi bắt đầu chỉ huy: Con đảo nhẹ thôi, không nát hết rau, rồi thì tại sao thịt rán mà con lại nặn to như vậy, hay là gia vị phải cho và o trước thì thức ăn mới ngấm...
Cứ thế, lời chỉ huy của ông là m tôi lúng túng như gà mắc tóc. Mỗi lần và o bếp, tim tôi lại đập thình thịch. Nhiửu lúc, tôi chỉ mong ông ốm phải nằm trên giường thì tôi mới thoát cảnh bị theo dõi như vậy.
Đồ trong bếp, thức ăn nấu hằng ngà y cũng vậy, nhất nhất phải theo ý bố chồng tôi. Nước mắm trong nhà tôi bao giử cũng chỉ được ăn một loại duy nhất, của một hãng duy nhất. Một lần, do không biết, tôi mua một chai nước mắm loại khác mang vử, ông liửn chê ửng eo là nước mắm nà y tanh, không ngon. Giữa trưa nắng, ông bắt tôi phải đi mua chai nước mắm khác đúng chủng loại mới bằng lòng.
Các món ăn cũng vậy. à”ng thích ăn canh cá, nhưng chỉ thích ăn phần thân. Phần đầu, đuôi mua vử, vì ông không thích nên cũng không ai dám ăn. Một bận, mẹ chồng tôi tiếc của, gắp khúc đuôi và o bát. Lập tức, ông cầm chiếc đũa quật mạnh và o tay mẹ chồng tôi và gắp khúc cá ra khửi bát bà . Trước đông đủ con cái, ông mắng bà là keo kiệt, bủn xỉn và ăn khúc đuôi lắm xương, bà mà hóc xương cá thì còn tốn tiửn thuốc hơn là tiửn cá. Tôi len lén nhìn bà , nhìn ông, cảm thấy như mình đang ở trại lính dưới sự điửu hà nh của một vị tướng thô bạo.
Dần dần, tôi sợ bố chồng thực sự. Tôi vử nhà là chui tọt và o phòng, hạn chế tối đa tiếp xúc với ông. Nhiửu lần, tôi có việc phải ra ngoà i phòng khách, nhưng hễ thấy ông ở đó là tôi lại và o phòng riêng. Chỉ khi nghe tiếng chân ông đi rồi, tôi mới chạy vụt ra ngoà i rồi lại vội vã vử phòng, đóng cửa, thở phà o như thoát một nạn gì lớn lao lắm.
Ngậm đắng nuốt cay suốt gần 6 năm, con gái của chúng tôi đã sắp và o lớp một. Cho đến một ngà y, tôi cảm thấy mình gần như không thể chịu đựng hơn được nữa. Cuối cùng, tôi đánh bà i ngửa với chồng, yêu cầu anh chọn hoặc là tôi và con, hoặc là bố đẻ của anh ấy.
Thay đổi
Nghe được câu chuyện của chúng tôi, không ngử, con gái tôi chạy ùa đến. Nó ôm lấy tôi, nấc lên: Bố mẹ đừng ly hôn nhé. Con thích ở với cả bố và mẹ. Tôi sững người, không hiểu ai dạy mà con tôi lại nói ra những lời như thế.
Vì con, tôi quyết định sẽ lại thử cố gắng. Nghe một người bạn mách, tại trung tâm tư vấn, người ta có một loại thuốc tâm lý rất có hiệu quả trong việc giải quyết các mâu thuẫn gia đình, nhất là những ca nặng như trường hợp gia đình tôi. Chị tư vấn viên trong buổi hôm đó đã dà nh cả buổi để nghe tôi nói, đến nỗi khi hết giử, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ lòng vì chưa bao giử được xả nhiửu như thế.
Tôi không quên hửi vử loại thuốc kử³ bí nọ, chị tư vấn viên cười cười bảo chị không có thuốc, vì cái đó là phạm vi của dược sĩ, nhưng có một loại bùa yêu có thể giúp tôi cải thiện tình hình. Tôi cần giữ bùa đó trong người và ở gần đối tượng cần cải tạo ít nhất là bốn tiếng mỗi ngà y thì bùa mới phát huy tác dụng.
Vì con, vì gia đình và vì lá bùa yêu nửa tin, nửa ngử mà tôi bắt tay và o chiến dịch là m thân với bố chồng. Từ hôm đó, tôi tìm mọi cách để gần gũi ông, ít ra là đủ số tiếng quy định của lá bùa yêu. Hằng tối, sau bữa cơm, thay vì trốn và o phòng, tôi nấn ná ngồi lại phòng khách. Bố chồng tôi vử hưu đã lâu, lại không là m cùng nghử nên tôi không thể bà n luận công việc với bố được. Thế là , tôi bắt đầu trò chuyện với bố chồng bằng việc bình luận những bộ phim trên TV. Có hôm, tôi cố gắng chong mắt thức để xem đến tận cùng bộ phim mà ông yêu thích. Sau đó, tôi chuyển hướng, bắt đầu tập pha trà và ngồi đà m đạo với bố chồng mỗi khi tôi rảnh. Tôi thường bắt đầu câu chuyện bằng chủ đử vử bố mẹ tôi với câu nói: Không biết bố thế nà o chứ ở bên nhà , bố mẹ con thì... (hy vọng bố mẹ tôi và bố chồng cùng là thế hệ cao tuổi nên có nhiửu thói quen giống nhau).
Thật không ngử, bố chồng tôi cũng hà o hứng hơn hẳn. à”ng gật gù nghe tôi kể chuyện sinh hoạt ở nhà tôi, vử thói quen, lối suy nghĩ của bố mẹ tôi. Để tiếp chuyện, bố chồng tôi lại kể chuyện cho tôi nghe vử thời xưa của ông, vử thời ông đi bộ đội, đã đi qua bao nhiêu mặt trận, đã ghi được chiến công hiển hách lẫy lừng đến thế nà o... Lúc đầu, tôi chỉ nghe để mà thân ông, sau rồi, tôi như bị cuốn hút và o câu chuyện ông kể.
Tôi nhận thấy bố chồng tôi không quá đáng sợ. Trong ông, cũng có những phần rất đáng yêu, dễ tính và chỉ cần mọi người xung quanh biết chạm tay và mở cánh cửa tâm hồn ấy, là sẽ thấy ông hiện ra khác hẳn. Tôi hiểu ra, vì thời tuổi trẻ của ông quá hà o hùng nên khi vử già , ông cũng có phần mặc cảm, buồn chán thấy mình không còn có ích như xưa nữa. Các anh chị chồng tôi cũng bận rộn, chẳng mấy ai chịu ngồi nghe ông kể chuyện nên ông cà ng khép mình, và vì vậy cà ng khó tính hơn.
Sau hơn một tháng, từ chỗ xét nét, ông bỗng yêu mến tôi hơn. Nhiửu lúc, ông còn giục tôi bử việc nhà để cùng ngồi thư giãn, ngắm trăng và đà m đạo với ông. Thấy ông thay đổi, tôi cũng không còn ghét ông nữa. Tôi thấy yêu mến căn nhà và muốn là m việc để chăm chút cho ngôi nhà hơn là để tuân lệnh ông như trước. Tôi đi là m mệt, vì vậy, thay vì dậy sớm để quét dọn nhà cửa, tôi xin phép bố chồng cho tôi được gác công việc nội tướng đến buổi tối. Sau giử đi là m, tôi tranh thủ lau dọn nhà cửa, vệ sinh công trình phụ, là m bếp núc... mọi việc vẫn hoà n tất mà tôi cũng đỡ vất vả hơn. Bố chồng tôi cũng nhận ra điửu đó và vui vẻ nhận lời.
Để cải tạo khẩu vị của bố chồng, bên cạnh nấu những món ông thích, cứ ngà y cuối tuần, tôi bắt đầu mua vử nhà những món mới lạ, món à‚u và rủ ông cùng ăn. Tôi luôn bắt đầu bằng câu: Các món nà y có thể không ngon như món bố hay ăn, nhưng bố ăn thử cho biết bố nhé. Chẳng có lý do gì để không hà i lòng, bố chồng tôi cũng ăn cho cả nhà vui và có lần ông cũng đưa ra kết luận: Món nà y kể ra ăn cũng được.
Chỉ một câu nói của ông thôi mà là cả sự nỗ lực ghê gớm của tôi. Biết ông thích là m đầu tà u trong gia đình, mỗi khi chúng tôi quyết định việc gì, tôi cũng luôn mang ra hửi ý kiến ông. Có thể sau đó, chưa chắc tôi đã nghe nhưng chúng tôi luôn cân nhắc ý kiến của bố chồng, nhiửu lúc thấy ý kiến đó kể cũng có lý.
Bây giử, chúng tôi đã yêu quý nhau. Và bố chồng tôi cũng không còn nghiêm nghị trong mắt tôi nữa. Khi quay trở lại phòng tư vấn, tôi cảm ơn chị tư vấn viên vử sự hiệu nghiệm của lá bùa yêu chị đã cho tôi. Thay vì chấp nhận sự cảm ơn của tôi, chị lại cười và bảo, là m gì có lá bùa yêu nà o. Tất cả thay đổi là do tôi đấy.
Thay vì xa lánh, tôi đã chủ động yêu thương bố chồng, gần gũi và hiểu ông. Tôi đã biết nhìn thấy những nét đẹp trong những người xung quanh, hơn là chỉ đứng xa, phê phán và đánh giá họ. Kể lại chuyện nà y, tôi mong sẽ ít nhiửu giúp ích cho các nà ng dâu khác trong các gia đình muôn mà u khác. Bởi, mọi mâu thuẫn trong gia đình chỉ có thể giải quyết được bằng tình yêu và sự thật lòng.