Người ta cà ng ngạc nhiên hơn khi biết người phụ nữ tật nguyửn cô đơn nà y suốt gần nửa thế kỷ qua chỉ là m duy nhất một công việc: Kiếm tiửn nuôi trẻ bị bử rơi.
Bệnh viện là nhà , ghế đá là giường
Bà Hồng bên một đứa trẻ được bà cưu mang. |
Các bác sĩ tại đây cũng chỉ biết bà tên Hồng mà không rõ họ tên đầy đủ là gì, đã nửa thế kỷ nay sinh sống trong khuôn viên bệnh viện. Và o những năm 1960, có một người đà n ông dắt một đứa trẻ bị câm đến bệnh viện trị bệnh hen suyễn, nhưng bệnh đứa trẻ chưa khửi thì người đà n ông bử đi biệt tăm. Lớn lên tại bệnh viện, đứa trẻ câm xem bệnh viện là nhà , lấy ghế đá là m giường; bạn bè là những bệnh nhân, những y tá, hộ lý của bệnh viện; lấy công việc bán vé số kiếm tiửn nuôi trẻ bị bử rơi là m nguồn vui. Lúc nhử sống bằng những bữa cháo từ thiện ở bệnh viện. Lớn lên, bà tự bươn chải sống bằng nghử bán vé số.
Những lúc mưa rét hay ốm đau, bà được các y tá, hộ lý cho và o các giường bệnh nhân trống để nằm nghỉ. Bà giao tiếp với người ngoà i bằng viết chữ trên giấy. Bà viết: "Tôi nghèo nhưng không hèn. Sợ người khác khinh! ". Lòng tự trọng của người phụ nữ tật nguyửn khiến các y, bác sử¹ ở bệnh viện thương cảm. Họ chỉ bà cách bán vé số, nơi lấy vé số. Tối tối, bà đến đại lý vé số gần nhất lấy cho mình một tệồp mang bán trong khuôn viên Bệnh viện Đà Nẵng, khách mua là những thân nhân của bệnh nhân. Hằng ngà y, bà ngồi ở hà nh lang, tay cầm xấp vé số, miệng luôn cười, ai thương tình thì mua giúp.
Bà đã sống cả nửa thế kỷ qua như thế ở Bệnh viện Đà Nẵng. Số tiửn lời kiếm được từ việc bán vé số, ngoà i để ăn uống, sinh hoạt hà ng ngà y, bà Hồng dồn tất cả để mua đồ chăm sóc những đứa trẻ bất hạnh. Hễ nghe tin ở khoa sản có trẻ bị bử rơi, dù đang bán vé số cho khách bà cũng bử công việc lại để chạy lên nhận nuôi, giúp đỡ. Bà chăm sóc những đứa trẻ bị bử rơi bằng một tình thương đặc biệt. Dường như vì bà đã bất hạnh, đã không có niửm hạnh phúc nhử nhoi, giản dị là được là m mẹ như bao người phụ nữ khác nên bao nhiêu tình thương bà dồn cả và o những sinh linh tội nghiệp. Một bác sĩ trong bệnh viện nhận xét: "Bà xem những đứa trẻ bị bử rơi như chính con của mình đứt ruột đẻ ra".
"Bảo mẫu" suốt đời cô đơn
Những bác sĩ ở bệnh viện nhẩm tính, người phụ nữ nà y đã cưu mang gần 20 đứa bé bị bử rơi tại khoa sản. Sự việc khiến các hộ lý trong bệnh viện nhớ nhất là cách đây gần 20 năm, bà Hồng đã "cứu một bà n thua trông thấy" cho họ. Khi ấy, một nữ sinh đến bệnh viện sinh con sau đó bử con lại trốn viện. "Đứa bé khát sữa, không được bế bồng nên ngằn ngặt khóc cả ngà y. Hồi đó còn chưa có quy định như hiện nay là trẻ bị bử rơi sẽ được đưa sang Trung tâm bảo trợ xã hội tỉnh nuôi dườ¡ng, bệnh viện chỉ có cách chử người mẹ quay lại, hoặc chử người đến nhận nuôi.
Trong lúc các bác sử¹, y tá loay hoay "đánh vật" với đứa trẻ thì bà Hồng len và o, ra dấu xin cho bà nhận nuôi", chị hộ lý nà y kể lại. Suốt 1 năm, bà Hồng xem đứa bé như con ruột của mình, chăm lo từng li từng tí, có những ngà y "con" ốm bà bử cả bán vé số để chăm "con". Khi đứa bé được 2 tuổi thì một cặp vợ chồng không con đến xin vử là m con nuôi, bà bử ăn uống suốt mấy ngà y sau khi "con" vử nhà mới.
Bà Hồng giao tiếp với người ngoà i bằng cây bút và cuốn sổ. |
Phải một thời gian sau đó, khi nhận được đứa "con" mới. Người ta thấy bà Hồng mới nguôi ngoai nỗi buồn. Đứa trẻ bà nhận nuôi lần nà y là cháu bé con một phụ nữ người nước ngoà i, vì bé gái có 2 và nh tai dính quặp và o thái dương nên người mẹ bử cháu lại bệnh viện. Cũng như những đứa bé bị rử rơi trước đó, em bé tội nghiệp được bà Hồng nhận nuôi. Bà đặt tên cho đứa bé là Nga, ngà y ngà y cháu bé lon ton theo "mẹ" khắp khuôn viên bệnh viện.
Năm 2006, bà đứt ruột trao bé Nga cho Trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi thà nh phố Đà Nẵng. Thỉnh thoảng, những khi nhớ con bà lại đi bộ, nếu có tiửn thì bắt xe ôm đến trung tâm thăm con. Những ngà y nà y, người phụ nữ câm vừa tìm thấy một nguồn vui mới. Bà lại nhận một cháu bé mới bị bử rơi tại bệnh viện là m con nuôi và đặt tên cho bé gái nà y là Rơi. Bà dẫn chúng tôi và o thăm Rơi trong căn phòng dà nh riêng cho những đứa trẻ bị bử rơi. Bà đút sữa cho "con" rồi ú ớ lời ru.
Nhìn cảnh tượng ấy, vị bác sĩ đi cùng tôi thở dà i: "Cả đời "nhặt" trẻ bị bử rơi nhưng rồi chị ấy lại sẽ đơn độc cho mà xem. Chị ấy tật nguyửn, lại tứ cố vô thân và có lẽ cũng hiểu để đảm bảo tương lai của các cháu, mỗi khi nhận được trẻ rơi, sau một thời gian chăm sóc chị ấy thường nuốt nước mắt trao các cháu lại cho các trung tâm nuôi dạy trẻ".