Người bán thở dà i
Chợ Tam Quan (Minh Phú - Sóc Sơn “ Hà Nội) là một trong những chợ cổ truyửn có từ hà ng trăm năm của người dân nghèo, mang đậm chất trung du. 26 tết hà ng năm, chợ tổ chức thà nh một ngà y hội đặc biệt. Tuy nhiên, khác hẳn với không khí nhộn nhịp như các năm trước đây, năm nay không khí chợ tết thật buồn tẻ.
Hà ng hóa trong phiên chợ quê nà y chủ yếu là chiếu võng, và ng mã, nồi niêu, một và i gian hà ng quần áo và chuối xanh, trầu cau được đặt trong những chiếc mẹt, gánh hà ng nhử bé. Gần trưa, cảnh mua bán đã vắng lại còn vắng hơn.
à”ng Dương Văn Tiến - Trưởng ban lễ hội ngao ngán: Đây là một phiên chợ truyửn thống, năm nà o cũng chật kín người, riêng năm nay lại vắng vẻ lạ thường. Năm trước, trời mưa như trút nước thế mà người và o chợ vẫn chen chân không nổi.
Trong chợ, hà ng chục gánh hà ng được rải xuống đất, người bán ngồi la liệt mà người mua thì chỉ lác đác lướt qua. Chán cảnh trông hà ng, nhiửu người tụm ba tụm bảy nói chuyện mà mặt mũi cứ buồn rười rượi. Thỉnh thoảng thấy khách lướt qua, lại vội và ng chạy vử chà o mời hớn hở.
Thấy tôi đi qua, chị Dương Thị Tuyến đang buồn rười rượi bỗng tỉnh như sáo: Mua mở hà ng cho chị đi. Chị cứ đùa, bây giử là gần 10 giử trưa rồi còn mở hà ng gì nữa “ tôi ngạc nhiên. Mặt chị méo sẹo than thở: Phải vía thế nà o mà chị ngồi đúng từ mử sáng đến giử vẫn chưa bán được một cái gì. Năm nay ế ấm đến phát sợ. Nói chú không tin chứ, năm trước 10 phần năm nay chắc chỉ được 2.
Dạo mấy vòng bà cụ cũng chỉ quyết định mua cà pháo
Không chỉ riêng nhà chị Dương, hầu hết các chiếu hà ng khác cũng buồn tẻ tương tự. Khu nhà được dựng bạt tương đối kín đáo nằm cuối chợ, những năm trước vẫn là chỗ hốt bạc người đi hội ăn uống. Nhưng nay nhiửu chủ cửa hà ng cũng dật dử ra ngóng và o trông, vì chẳng có khách ghé và o.
Nhiửu người chán cảnh chử đợi, ngả người nằm ngủ luôn trên chiếu hà ng của mình. Duy chỉ có một ít hà ng mứt tết, bánh kẹo là còn có khách qua lại.
Cách đó khá xa là chợ Thanh Nhà n (Thanh Xuân “ Sóc Sơn “ Hà Nội). Do gần đường quốc lộ 2 và nhiửu điểm dân cư nên chợ có đông đúc hơn. Nhưng không khí cũng chỉ ở mức một phiên chợ quê ngà y thường. Chị Hà Thu bán hoa quả tết tâm sự: Chưa có không khí tết một tý nà o, sức mua chỉ bằng nửa năm ngoái. Anh nhìn chợ thì biết, có mấy người đâu mà bán với mua. May chăng, thì 30 tết chợ mới nhộn nhịp được.
Chợ quê vốn đã nghèo, thêm cảnh vắng lặng người mua bán nên cà ng trở nên ảm đạm. Cảnh những bà cụ, móm mém nhai trầu, lom khom trong chợ thưa thớt dễ khiến cho ai đó nghĩ vử một cái tết còn xa xôi lắm.
Chợ Chi Đông (Thị Trấn Chi Đông “ Mê Linh “ Hà Nội) là một trong những phiên chợ quê lớn nhất ở Mê Linh. Những năm trước, chợ giáp Tết đông đến mức nhiửu người không dám cho trẻ nhử đi vì sợ không len được, sẽ bị lạc. Nhưng năm nay, đường và o chợ vẫn thênh thang. Xe máy vẫn lách đi lách lại như đi ngoà i phố.
"Ai mua gì thì gọi tôi nhé"
Anh Long có cửa hà ng tạp hoá trong chợ thở dà i: Quanh đây, dân chủ yếu là công nhân, đợt vừa rồi sa thải hà ng loạt nên dân cũng hết tiửn. Chợ cũng có nhiửu nguời qua lại nhưng sức mua giảm thấy rõ. Năm trước, mỗi ngà y mình bán được 500nghìn đồng “ 1 triệu tiửn hà ng, nhưng năm nay kiếm và i ba chục cũng thấy chật vật.
... Và ít ai được toại nguyện
Mặt trời đã đứng bóng, nhưng vẫn những bà cụ ngồi ủ rũ, co ro bên chiếc mẹt rách bán mấy thứ lặt vặt thôn quê, người thì có mấy mớ rau dại đã héo quắt, người thì có mấy nải chuối xác xơ theo mùa, hoặc mấy trái cam, lọn sả, nhúm ớt... Chiếc áo mửng và khăn đội đầu xuử xoà của họ dường như không đủ giữ ấm cho những tấm thân gầy còm ốm yếu.
Gặp một bà cụ đã khá già ở chợ Tam Quan, tôi hửi: Bà hôm nay bán được nhiửu chưa ạ. Bà ngước đôi mắt kèm nhèm nhìn tôi nói bằng giọng đã khá mệt mửi: 5 mớ rau vẫn nguyên, chú có mua không, 500đ/mớ. Bà đã ngồi gần 3 tiếng vì 5 mớ rau ấy mà vẫn chưa có người mua. Thật ái ngại cho bà trong phiên chợ tết những ngà y cuối năm nà y.
Bên cạnh những đứa trẻ được ông bà , bố mẹ nâng niu, trìu mến đi sắm những bộ quần áo đẹp thì trong chợ vẫn còn những em nhử đi trong giá rét bằng đôi chân trần lạnh lẽo để bán những cà nh đà o (nhìn giống cà nh củi khô hơn là một cà nh lộc chơi tết).
"Bố con mình mua gì ngà y tết nhỉ"!
Đi suốt chợ gặp ai em cũng chà o bán Cô chú mua đà o đi, cháu bán rẻ lắm có 10.000đ/cà nh thôi. Nhìn những cà nh đà o ấy ai cũng lắc đầu rảo bước. Vậy nên suốt buổi em chỉ lầm lũi bước đi và mong một ai đó thương tình mua giúp.
Nhiửu đứa trẻ theo bố mẹ ra chợ cũng dãy nảy đòi bố hay mẹ mua cho một đôi dép, cái áo, hay một con búp bê xinh xắn. Nhưng rất ít trong số đó được toại nguyện, số còn lại biết mình đòi không được nên chỉ phụng phịu vừa đi vừa ngắm nghía thèm thuồng.
Bữa ăn của nhiửu người bám trụ chợ đến cuối buổi cũng thật tằn tiện. Người thì chiếc bánh mì là xong bữa, người thì mua sẵn mấy chiếc bánh rán từ sáng để dà nh đến trưa mới dám dùng, có người thì lại chẳng dám ăn gì...
Bữa trưa của chị Hồng Anh (Mê Linh “ Hà Nội) cũng chỉ là một chiếc bánh mì và một cốc nước. Chị tâm sự Hà ng đã không bán được mà lại ăn uống sang trọng thì lấy gì nuôi con. Chiếc bánh nuốt chưa trôi chị đã phải vội và ng thu dọn hà ng hoá để vử với con nhử sau một ngà y thất thu.