(NHN) Trở vử thủ đô Hà Nội sau chiến dịch tình nguyện trên mảnh đất Tân Phong, Phù Yên, Sơn La nhưng những cảm xúc vử 22 ngà y ngắn ngủi mà đầy ý nghĩa ấy cứ dội vử trong ký ức của tôi như còn đang rất cháy bửng.
Ngà y đầu đến với vùng cao
Ngà y ra quân, 42 con người, là 42 sinh viên của Khoa Luật ĐHQGHN mang mà u áo xanh tình nguyện, mang sức trẻ và bầu nhiệt huyết hăng hái vượt hơn 200 cây số đến với bà con tận mảnh đất Tây Bắc xa xôi.
SV tình nguyện chụp ảnh trước khi ra quân mở đường
Dừng chân tập kết tại bến phà Bản Vạn, nơi vẫn vang lên câu hò kìa ai xuôi ngược sông Đà , nhớ vử bến Vạn, lòng ta ngập trà n chúng tôi nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt của nhân dân, những nụ cười nở trên khuôn mặc đen xạm vì nắng gió của mấy bà , mấy chị như tiếp thêm sức mạnh cho bước chân của những cô cậu sinh viên đến từ thủ đô.
Tân Phong, xã mà chúng tôi thực hiện mùa tình nguyện có bảy Bản, Bản nà o cũng còn nghèo lắm, giao thông ở đây cũng chưa phát triển, những con đường gập ghửnh sửi đá, đi từ Bản nà y sang Bản khác phải vượt qua những con dốc dựng đứng nằm dọc theo các dãy núi. Thấy những đứa trẻ hà ng ngà y phải dậy từ mử sáng vượt qua khe suối, đoạn đèo để kịp đến trường lúc 7h mà tôi thương các em quá... Các em ham học lắm, nghe thông báo có các anh chị tình nguyện mở lớp dạy học là các em nô nức đi học, có em phải đi đến hơn chục cây số đường rừng. Lớp học của chúng tôi có khoảng 140 em, em nà o cũng rất ngoan, một tiếng chà o Cô, hai tiếng chà o Thầy.
SV đang tham gia mở đường
Lần đầu tiên được gọi là cô là thầy có bạn sinh viên đã không cầm nổi nước mắt và bật khóc...Trường học ở Sơn La không có đủ điửu kiện như ở Hà Nội, còn thiếu cả cái thước, cái bà n...nhưng tinh thần học tập của các em thì thật đáng trân trọng, các em lặng im nghe chúng tôi giảng bà i, hăng hái đứng lên phát biểu mỗi khi được hửi, dù có lúc sai, lúc đúng, dù có em lên lớp 5 rồi mà đọc, viết còn yếu lắm nhưng chúng tôi vẫn thấy cái gì đó thật đáng quý trong tâm hồn trẻ thơ của các em. Đôi lúc trong hoà n cảnh ấy tôi lại ước giá mà các em được tiếp cận sớm với tri thức, với thế giới hiện đại thì có lẽ sẽ có thêm nhiửu hơn nữa những nhân tà i cho đất nước.
Hoạt động tình nguyện
Nhắc đến hoạt động tình nguyện của sinh viên Khoa Luật, ĐHQGHN thì phải nhắc đến công tác tuyên truyửn phổ biến pháp luật, và có lẽ đây cũng là những hoạt động đáng nhớ nhất, để lại nhiửu kỷ niệm nhất trong tôi. 5 giử sáng, chuông báo thức gọi dậy, tôi cùng 12 bạn đồng hà nh khác lục đục gập chăn mà n và chuẩn bị đồ đạc cho một buổi tuyên truyửn. Đ‚n sáng xong cũng đã 6h sáng. Cả nhóm tuyên truyửn với hà nh trang vọn vẹn là những tử giấy Ao, tranh ảnh cổ động, băng rôn vượt qua một khúc sông Đà _con sông Đà đã trở thà nh huyửn thoại, để sang bử bên kia cho kịp buổi tuyên truyửn pháp luật.
Các luật sư tương lai, hướng dẫn luật hôn nhân cho bà con dân tộc vùng cao
Sang đến Bản là 7 giử sáng, cứ ngỡ là mình đã đến sớm lắm, ai ngử bà con nhân dân của Bản đã tập trung đầy đủ ở trước Nhà văn hóa (gọi là nhà Văn hóa nhưng thực ra chỉ là căn nhà cấp 4 đơn sơ). Mỗi buổi tuyên truyửn có khoảng 100 đến 120 người tham gia gồm đủ các tầng lớp nhân dân. Các ông, các bà , các cô, các chú và các bạn trẻ quý chúng tôi lắm. Họ nói : chúng tôi vử tuyên truyửn cho dân Bản hiểu vử pháp luật, biết cái đúng cái sai để dân biết tránh cái xấu, biết là m điửu tốt, nhân dân biết ơn các anh, các chị, biết ơn Đảng, Nhà nước.
SV tình nguyện đang tận tụy với con chữ cùng các em vùng cao
Tôi còn nhớ một chị đã không cầm nổi nước mắt khi chúng tôi tuyên truyửn vử vấn đử phòng chống bạo lực gia đình và cườ¡ng ép trong hôn nhân. Có lẽ trong những câu chuyện mà chúng tôi kể có phảng phất hình bóng số phận của chị trong cuộc đời thực nà y.
Nghĩa tình và trách nhiệm
Một trong những hoạt động cũng không kém phần ý nghĩa của Đội tình nguyện, đó là hoạt đồng đửn ơn đáp nghĩa, thăm hửi những gia đình liệt sử¹, dọn dẹp và dâng hương đà i tưởng niệm các anh hùng đã hy sinh cho tổ quốc, cho quê hương.
Thăm gia đình có công
Hôm chúng tôi đến thăm hửi các Bà , các Mẹ chúng tôi đã cảm nhận được những tình cảm rất nồng ấm, rất đỗi thiêng liêng. Mẹ Hòa mẹ của 3 liệt sử¹ vừa nói chuyện với chúng tôi vừa khóc thút thít, Mẹ nói: chiến tranh đã qua đi rất lâu rồi, nhưng và o những ngà y nà y các cháu, các con từ thủ đô vử đây vẫn nhớ đến mẹ, nhớ đến những người có công với cách mạng, mẹ mừng lắm, mẹ cũng chỉ biết chúc các con học tập thật tốt để giữ gìn và phát triển quê hương nà y.
Lời nói của Mẹ Hòa là m tất cả chúng tôi im lặng, và chắc chắn không chỉ tôi mà còn nhiửu bạn sinh viên khác sẽ còn khắc ghi lời dạy đó và o tận trong tim mình. Cũng và o giây phút đó không hiểu sao tôi lại nhớ đến mẹ, đến bà của tôi ở nhà , cái dáng người cong còng, mửng manh như chiếc lá chử mùa thu sẽ rụng cà nh. Nhưng phải chăng chính những con người ấy, chính những tấm lòng ấy đã là m nên đất nước nà y, là m nên một Việt Nam kiên cường đến vậy.
Bí thư đoà n khoa Luật tặng quà cho gia đình có công với CM
Ngà y trở vử thủ đô Hà Nội, rời bến Vạn sông Đà , trước khi lên thuyửn chúng tôi cùng nhau nhấp chén rượu của người đưa tiễn rót cho, vị đắng cay cay trong cổ họng, nghẹn ngà o cảm xúc. Có lẽ 22 ngà y là quá ngắn cho một mùa tình nguyện, nhưng những gì để lại trong mỗi chúng tôi là cả một ký ức khó thể nà o quên. Và giử đây khi đã vử với thủ đô ồn à o và tấp nập, tôi vẫn không quên được từng con đường, từng nét mặt và nỗi nhớ Sơn La cứ dội vử ứa đầy trong trái tim.