Nhớ mùa thi cũ

Đặng Trung Công| 10/08/2018 12:29

Mỗi năm, cứ vào mùa thi, nhìn sĩ tử náo nức “lều chõng” đi thi là tôi lại nhớ về những kỷ niệm đẹp thời áo trắng và đặc biệt là nhớ về người bố thân yêu của mình. 10 năm trước, tôi từng là một cậu học trò. Sau khi đậu tú tài, tôi không muốn tiếp tục thi đại học vì tôi vốn lười, ham chơi, nên xin bố cho đi làm. Khi nghe tôi nói thế, bố nổi giận mắng tôi một trận và bắt tôi phải thi vào trường kinh tế. Bố lại sợ tôi lười học nên động viên tôi bằng những câu nói cố hữu: “Con phải cố gắng học để sau này thoát

Nhớ mùa thi cũ
Ngày tôi đi thi đại học, bố bỏ hết công việc ruộng đồng để đưa tôi lên trường thi ở thị thành. Tôi bước vào phòng thi với nét mặt bình thản, xem như không có chuyện gì xảy ra (vì tôi nghĩ thi cho bố vui lòng, mặc kệ đậu hay trượt). Ngược lại, ở trước cổng trường, bố hồi hộp từng phút, hết đứng lại ngồi, căng thẳng như bố đang thi vậy. Nhớ lại cảnh ấy tôi thương bố vô cùng.
Sau khi thi xong, tôi chỉ biết đi chơi cho thỏa thích mà chẳng phụ việc đồng áng với bố. Ngày có giấy báo kết quả thi từ trường gửi về, bố tôi mừng khôn xiết, dường như không có niềm vui nào hơn thế nữa. Bố ôm lấy tôi, hết lời khen tôi. Bố đứt ruột bán đi 2 công đất hương hỏa của ông bà để đóng tiền học phí, tiền thuê phòng, tiền ăn cho tôi. Bố lại bỏ công việc để đưa tôi lên thành phố tìm phòng trọ. Đêm đó bố ngủ lại với tôi, tâm sự cho tôi nghe đủ điều, chung quy là những chuyện học hành. Mặc cho bố nói, tôi lăn ra ngủ lúc nào không hay. Tôi có biết đâu, đêm đó bố đã khóc rất nhiều. Khóc vì tôi đã phần nào thực hiện được ước mơ của bố, khóc vì tôi quá vô tâm đến người đã sinh ra mình.
Từ ngày sống xa bố, tôi chơi nhiều hơn học (cũng may tôi chưa dính vào những tệ nạn xã hội). Tôi thường hay viết thư, gọi điện về xin tiền bố với đủ lý do về học tập. Tuy khó khăn, nhưng bố cũng chạy vạy để đáp ứng cho tôi. Trong khi đó, những lá thư bố gửi lên tôi chẳng màng xé ra đọc, vì tôi biết trong thư bố không viết gì ngoài nhắc nhở học và sức khỏe của tôi. Trong năm đầu, việc học của tôi chỉ ở mức trung bình. Tôi tiêu tiền như nước vào những việc vô bổ mà không biết rằng nơi quê nhà, bố phải lao động cật lực. Có những đêm trở trời, bố ngã bệnh nhưng không dám gọi điện lên cho tôi biết, sợ tôi phân tâm.
Cho đến ngày tôi chuyển qua chỗ trọ mới sống với thằng bạn cùng tổ. Sau giờ học, thấy nó lao vào đủ thứ công việc nên tôi hỏi: “Mày đi học thì làm chi cho mệt. Để gia đình gửi tiền lên mà tiêu cho khỏe”. Nó nghẹn ngào: “Gia đình tao nghèo, lấy tiền đâu gửi lên. Tao phải làm để tự lo cho bản thân, rồi dành dụm chút ít gửi về quê cho bố mẹ mua thuốc, cho em trai mua sách vở”. Nghe nó nói xong, tôi lặng người đi. Chợt thấy mình có lỗi với bố nhiều quá. Bố ở quê còng lưng vất vả để lo cho tôi ăn học, vậy mà chỉ mỗi việc cố gắng học thôi tôi cũng không làm được huống hồ gì đi làm thêm kiếm tiền gửi về nhà. Bắt đầu từ hôm đó, tôi không la cà nữa mà chú tâm vào việc học. Mỗi đêm, tôi bớt chút thời gian làm thêm để giảm bớt áp lực cho bố.
Từ khi không thấy tôi viết thư về nhà xin tiền liên miên nữa, bố lấy làm lạ, khăn gói từ quê lên thăm tôi. Khi biết tôi đi làm thêm kiếm tiền, ban đầu bố không chấp nhận vì sợ tôi bỏ bê việc học, nhưng sau đó nhờ sự động viên của tôi và thằng bạn nên bố gật đầu. Trước khi bố về quê, tôi chở bố lòng vòng quanh phố, mua tặng bố cái nón nỉ và đôi dép từ đồng tiền tôi kiếm được. Thấy con trai đã trưởng thành, bố tôi mừng đến rơi nước mắt. Tôi nói: “Bố từng dạy con, đàn ông không được rơi nước mắt. Vậy sao bố khóc”. Bố từ tốn bảo: “Bố chỉ khóc vì con!”. Câu nói ấy khiến tôi luôn tự nhủ rằng, phải sống có hiếu với đấng sinh thành đến suốt cuộc đời. 

(0) Bình luận
  • Quà mùa thu
    Mùa thu là món quà dành cho những nhớ mong, món quà ngọt ngào, thấm đượm nắng gió và hương vị ký ức.
  • Ông cháu Chích Chòe
    Chích Chòe rũ mình, rỉa lông, rỉa cánh. Nó thích thú chải chuốt bộ trang phục bóng bẩy của mình. Khoái chí, anh chàng ngẩng cao đầu, cất tiếng hót trong vắt giữa trời xuân.
  • Nhớ một thời xa vắng
    Có những ký ức không bao giờ cũ. Chúng lặng lẽ nằm lại nơi góc khuất của tâm hồn, chỉ chờ một làn gió, một tiếng mưa hay chút hương rừng cũng đủ khơi dậy tất cả. Với tôi, ký ức ấy mang hình hài một cơn mưa rừng, cơn mưa của những chiều nhập nhoạng, khi núi rừng mờ dần sau lớp bụi nước trắng xóa, và lòng người cũng lặng như sương.
  • Thu Hà Nội và những miền ký ức không phai
    Tháng Chín, Hà Nội chợt dịu dàng bởi sương khói heo may lãng đãng khoác lên thành phố tấm khăn voan mỏng nhẹ pha màu hoài niệm. Nắng đầu thu óng vàng như mật quyện cùng gió thong dong dạo chơi trên hàng cây, mái phố. Dường như, mùa thu đang thả từng giọt thời gian, đánh thức miền ký ức xưa.
  • Dưới tán bàng mùa thu
    Mẹ đứng dưới tán bàng trĩu quả xanh, gió đầu thu khẽ thổi lay lay những chùm lá đã ngả màu. Một chiếc lá bàng vừa lìa cành, xoay mình trong không trung rồi rơi nhẹ xuống như thể mùa hè vừa kịp khép lại một cách lặng lẽ. Trên sân trường rộng, học trò lớp lớn lớp bé nối nhau tiến về các dãy lớp học, áo trắng dập dờn trong ánh nắng dịu dàng, tiếng loa phát bài hát mùa khai trường vang vọng giữa không gian mùa thu yên bình mà rộn rã.
  • Một mùa sen để nhớ, một đời mẹ để thương
    Buổi chiều, tôi đạp xe đưa con đi dạo. Mặt trời đã dịu nắng, ánh sáng đổ dài trên những tán cây ven đường, vàng ươm như rắc mật. Bên tay trái là hồ sen của làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Nhớ mùa thi cũ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO