Nhà thơ Đào Thịnh

14/05/2018 09:19

Sinh năm 1959, hiện sống tại Hà Nội. Vụ trưởng, Chủ tịch Công đoàn Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội


Khi đang yêu sao mà đằm thắm thế
Cái của riêng mình, luôn là cái của nhau
Ta khát khao hơi ấm mối tình đầu
Nghe nhịp đập con tim đang thổn thức.
Ngày nhớ đêm mong, với nụ hôn cháy bỏng
Thân trao thân, yêu đến tận cùng
Ta đi vào nhau
Ta ngập vào nhau
Ta tan trong nhau
Như cuộc đời này, ta là tất cả.
Bao lời hứa, bao dự kiến cho tương lai bất tận
Bao cái đẹp trên đời, ta đều có trong nhau.
Ôi! Mười hai chữ vàng của tình yêu sao đúng thế
Thể xác khát khao - Trí tuệ trọng tôn - Đồng điệu tâm hồn.
Rồi cùng mong ngày cưới
Cùng mong ngày tự do
Cùng mong ngày ước hẹn
Tay trong tay anh là Hoàng tử
Em là Tiên nữ giáng trần - thật hay mơ
Cả nhà, cả họ chúc mừng
Bao bạn bè mừng vui, ghen tị
Ghen vì quá trai tài - gái sắc
Đôi uyên ương xây tổ ấm, mộng đời.
Rồi  lại ào vào nhau, khát khao tuần trăng mật
Nữa đi anh - Nữa đi em - Mãi nữa đi - Hút mật ngọt cuộc đời.
Ôi! Ta bước vào cuộc sống thật rồi
Phải  cùng nhau xây tổ ấm em ơi
Đâu mơ mộng, vui chơi thời yêu nữa.
Anh mê mải kiếm tiền
Em mải mê, việc nhà việc nước
Nào nội  ngoại hai bên, trên dưới, trong ngoài
Anh mải kiếm tiền, bên bẫy tình rình rập
Em vụng dại, thơ ngây, bên bao kẻ ngó dòm.
Rồi năm tháng qua đi,
Trải nghiệm, tình trường anh thêm dày dạn
Việc nhà mải lo toàn, sắc em phải phôi phai.
Ôi ! người đời nói lại đúng nữa rồi
“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở”
Cái gì đến phải đến thôi - Nghiệt ngã cuộc đời
Hận đời - Hận người - Chữ “ngờ” ai học kỹ.
Em chẳng tha thứ được đâu
Đơn ly hôn, đẫm dòng nước mắt
Thôi đành có lỗi với con.
Hạnh phúc và khổ đau?
Ngọt ngào và cay đắng?
Biết hỏi ai đây?
Hỡi đất, hỡi trời, mây?
Ôi! Thế thái cuộc đời này.


Biết rằng
Biết rằng thuyền đã sang sông,
Biết rằng em đã trong vòng tay ai.
Biết rằng phận đã an bài,
Mà sao tôi vẫn một hai đợi chờ,
Biết rằng em chẳng được mơ,
Mà sao tôi vẫn ngẩn ngơ đợi người.
Biết rằng tiếng nói, tiếng cười,
Nét đi dáng đứng của người bấy nay,
Làm sao tôi lại ngất ngây,
Làm sao tôi lại nồng say hỡi đời.
Biết rằng nửa của tôi ơi,
Nó đã gắn chặt về nơi ấy rồi.
Mong sao trái đất phân hồi,
Dỡ tung cái nửa mà tôi đang tìm,
Xếp theo tiếng gọi con tim,
Cho thuyền đáp bến, cho chim về ngàn,
Cho ngày đỡ khát ban đêm,
Mưa đỡ khát nắng, dịu êm khát nồng.
Gửi em cái nỗi ngóng mong.
Tình tôi vẫn vậy, vẫn trông đợi người.
Biết rằng chẳng được người ơi,
Thôi thì cũng được cái nơi tôi chờ.
(0) Bình luận
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Nhà thơ Đào Thịnh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO