Tiếp chúng tôi trong căn nhà tập thể chỉ khoảng 20m2. Biết chúng tôi có ý định viết bà i ông cười: Có gì đâu mà viết các chú! Xóm chà i nà y chủ yếu là đánh bắt cá, chứ lặn mò xác chết chỉ là là m phúc thôi!
Khúc sông... tử thần!
Những năm 80 vử trước, khúc sông nà y có nhiửu cá lắm chỉ cần mang chà i ra sông là kiếm được cá hà ng yến. Nhưng bây giử, loà i cá quý nà y hiếm lắm, họa hoằn mới kiếm được con cá quý, như: Cá Lăng, cá Anh Vũ... Rồi ông chỉ vử khúc sông tử thần đã "nuốt chửng" bao nhiêu số phận. à”ng Nở tâm sự.
Khúc sông tử thần dưới chân cầu Long Biên.
Trên đoạn sông nà y, người trực tiếp chứng kiến những nỗi đau thì chẳng ai bằng ông Nở, những nỗi đau có khi không thể nói bằng lời vì những cái chết được báo trước, tự họ quyết định và nỗi đau cà ng nhân lên với ông khi bỗng cái xác trên tay là những con người trẻ tuổi, lứa tuổi học trò, sinh viên đầy mộng mơ.
- à”ng đến nghử nà y bao lâu rồi?
- Tôi cũng không nhớ lắm, chỉ biết, ngay từ nhử tôi đã theo nghử sông nước và đến bây giử vớt, và lặn mò bao nhiêu cái xác cũng chẳng nhớ hết. Trong đời, có lẽ nhớ nhất, đó là cái lần lặn tìm xác của 7 em học sinh tắm sông chẳng may gặp dòng nước xoáy cuốn trôi. Thời điểm lúc đấy trời mưa to, nước sông mỗi lúc một dâng cao, dòng nước cuồn cuộn, tôi rất sợ và lo lắng nhưng cố chấn an lại tinh thần, tự nhiên máu nghử cứu người trong tôi bốc lên, thế là tôi không ngần ngại gì cả. Mặc cho mọi người trong gia đình can ngăn nhưng tôi vẫn xả mình và o dòng nước xoáy, may mắn tôi cứu được ba cháu, còn bốn cháu không cứu được, mấy ngà y hôm sau mới mò được xác.
Bốn em xấu số mắc kẹt ở dưới chân cầu, khi đưa lên toà n bộ thân hình tím tái. Mãi mấy giử sau gia đình nạn nhân đến nhận xác.
Trận thứ hai. Đó là một gia đình hai bố mẹ và hai đứa con vử quê ngoại ở Bắc Ninh. Cả gia đình trên một chiếc xe tắc xi, xe bị mất lái lao xuống sông cả gia đình bị thiệt mạng. Ngay hôm đấy tôi chỉ lặn vớt được hai xác. Người bố và đứa con trai, còn mẹ và con gái bị cuốn trôi đến ngà y hôm sau mới tìm được
Một góc xóm chà i dưới trên cầu Long Biên
à”ng Nở thở dà i: Có lần tôi vớt được cái xác mà không cầm được nước mắt, nhìn nét mặt ngây thơ, trên người tử thi còn nguyên bộ áo dà i trắng. Vử nguyên nhân dẫn đến những cái chết thương tâm nà y cũng nhiửu nguyên nhân lắm “ một mắc mớ nhử lứa tuổi học trò, bế tắc trong chuyện tình yêu, gia đình, học hà nh thi cử... tất cả những lý do tưởng chừng đơn giản đó chưa tìm được lối thoát họ đã vội và ng tìm đến cái chết bi thảm.
Cứu người là m phúc!
Công việc nà y vất vả là vậy! Nhưng chưa bao giử tôi ngã giá vử chuyện vớt xác cho các gia đình nạn nhân, chưa một lần từ chối việc cứu, vớt xác người. Nhưng gọi đó là nghử thì có nhiửu cái bạc bẽo của nó, với tôi, cái tâm vượt qua lời nguyửn là m nghử sông nước nước không lên cứu người chết đuối vì nếu cứu thì phải hoán đổi mạng mình cho hà bá. à”ng Nở tâm sự.
Công việc nà y rất nguy hiểm. Trước tiên đòi hửi người thợ lặn phải có sức khửe tốt, ngoà i ra còn phải có tâm, và hơn nữa duyên với nghiệp. à”ng cho biết thêm: Xác mò được trong khoảng một tuần còn đỡ, chứ xác nạn nhân đang trong giai đoạn phân hủy thối rũa, bốc mùi... phần lớn ảnh hưởng đến đường hô hấp, rất nguy hại đến tính mạng. Hơn nữa, lặn mò xác trên sông như tôi còn gặp bao nhiêu chuyện rách tay, xẻ chân là chuyện thường ngà y.
à”ngNở những phút thảnh thơi bên nhà Thử Lớn “ Hà Nội
- Tôi hửi “ khi mò được xác chết đang bị phân hủy ông có sợ không?
- Sợ gì chú! Lúc đó tôi coi xác chết như một khúc gỗ. Mình là m việc nà y cũng để là m phúc cho người xấu số.
Thấy ông vất vả, nhiửu khi đối mặt với hiểm nguy gia đình đã khuyên ông bử nghử, nhưng ông vẫn nghĩ rằng, thôi là m một chữ phúc cho đời cũng tốt. Nhiửu gia đình nạn nhân đã đến cảm ơn cả tình cảm và vật chất, nhưng với tôi chuyện đấy không quan trọng, quan trọng là , con người sống với nhau phải có cái tâm, bao bọc nhau khi gặp hoạn nạn, mình là m việc nghĩa để phúc cho con, cho cháu.
Bây giử, ông đã lên bử nhưng đôi lúc thấy nhớ nghử lại vác thuyửn ra sông cho đỡ nhớ, hay có vụ đắm thuyửn nà o ông lại đi tham gia, ở cái tuổi ngoà i 70 nhưng trông ông vẫn cường tráng. Vạn chà i nà y là m nghử là m phúc giử chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hiện chỉ còn ông Tư, ông Khải, Hùng... còn thanh niên bử nghử đi là m nghử khác, xoay trần kiếm sống. Người đi theo các tà u, người là m phụ vữa, có người lại xoay sang buôn bán, đóng gạch... ông Nở tâm sự.
Dòng Sông Hồng lúc chảy hiửn hòa, lúc cuồn cuộn dữ dội. Nhưng những con người lao động chất phát hà ng ngà y vẫn lặn lội mò bắt từ con tôm, con tép để mưu sinh, nhưng khi gặp người hoạn nạn họ không chần chừ ngại ngùng, xả thân và o dòng nước xoáy để cứu người là m phúc. Một nét đẹp cho đời.