Không thể bắt khán giả nhảy cùng một kiểu!
- Trong show diễn tái hợp và o ngà y 17/12 trong liveshow Nhiệt tại Triển lãm Giảng Võ, Hà Nội, có điửu gì khiến anh lo lắng?
- Chúng tôi đã hoạt động âm nhạc quá lâu rồi và đã trải qua nhiửu thứ, do đó, có những sự sợ hãi kiểu khác, toà n những thứ chẳng đâu và o đâu. Ví dụ như tôi rất sợ khói xịt và o mũi. Tôi mắc chứng sợ đi máy bay. Tôi từng gặp một chuyến bay kinh hoà ng, do đó đến nay tôi cứ lên máy bay là sợ. Tôi nhử bà xã mời một số bác sĩ chuyên khoa vử hô hấp. Điửu nà y rất bình thường trên thế giới, nhưng ở Việt Nam chẳng mấy ai là m. Shakira cứ hát xong và i bà i, cô ấy chạy và o hậu trường để hít một loại dườ¡ng khí. Mình muốn là m như vậy thì phải có người có chuyên môn, đúng phương pháp, nếu sai có khi còn ngất. Tôi nghĩ, nếu giử mình cuồng quá, thiếu dườ¡ng khí là m thế nà o, chẳng lẽ lại chủ quan như ngà y xưa?
- Anh tập thể lực thế nà o để chuẩn bị cho show diễn?
- Tôi vẫn chơi thể thao đửu, tennis.
Thể lực của tôi đang ở mức bình thường. Tôi là m việc với công suất cao, phải xử lý nhiửu việc, thức khuya, dậy sớm... mà không biết chuyện ốm đau là gì, chỉ trừ một thứ mà tôi luôn phải cảnh giác, đó là bệnh xoang.
- Và i lần đã có chuyện khán giả ngất, bị dẫm lên chân nhau... trong show của Bức Tường. Lần nà y các anh có chuẩn bị gì để tránh điửu đó xảy ra?
- Cách đây 10 năm khi chúng tôi tổ chức liveshow đầu tiên tổ chức trong nhà . Khán giả ngất là do thiếu dườ¡ng khí. Trong suốt 2 tiếng đồng hồ, họ hít thở, nhảy nhót trong đó và tự đốt năng lượng, thiếu không khí sạch. Sự vận động lộn xộn bên dưới là do tự thân khán giả, nếu bắt họ đứng yên trong trật tự thì sẽ không còn là rock nữa, mà cũng không thể bắt họ nhảy đúng một kiểu, cuồng theo một cách giống nhau. Trừ trường hợp có một số thà nh phần quá khích cố tình phá chương trình.
Trước đây, nhu cầu của sinh viên nhiửu hơn nguồn cung. BTC không chuyên nghiệp cứ thế bán vé ra, không cần biết sức chứa của nơi tổ chức. CLB Sinh viên 19 Lê Thái Tổ trước đây đã từng bị phá vì khán giả mua vé mà không và o được vì hết chỗ. Họ từng phải đi cắm xe đạp để mua vé vậy mà không được xem nên họ phẫn uất. Chuyện đó không bao giử diễn ra với Bức Tường.
- Ở tuổi nà y có khi nà o anh nghĩ thời trẻ mình đã quá liửu, quá nông nổi?
- Không liửu không được. Bản thân quyết định chọn rock là m con đường sự nghiệp của mình cũng là quá liửu, đến tuổi nà y không còn con đường quay lại. Không ai đánh cược mình để đổi lấy sự khổ ải, hi sinh nhiửu thứ, thì chúng tôi lại là m, và nhiửu khi phải chữa nó. Anh nà o học kiến trúc thì phải là m tiếp kiến trúc, là m vử xây dựng thì phải là m tiếp xây dựng... nếu lúc nà o không chữa được nữa thì lại tiếp tục với rock. Trở lại quá khứ năm 2002, một ban nhạc từng trưởng thà nh trong phong trà o học sinh sinh viên, lấy căn cứ quái đâu ra để bán hà ng chục ngà n vé, tất cả bầu show Hà Nội đửu há hết cả mồm ra, liveshow năm đó được bình chọn là 1 trong 10 sự kiện tiêu biểu của năm. Chúng tôi phải có niửm tin sắt đá mới là m được và phải có con số là m căn cứ, không tin và o những điửu mơ hồ.
- Trong band của anh có ai từng đối mặt với chuyện tan vỡ gia đình nếu không nghỉ hát rock?
- Không đời nà o. Đây là sự nghiệp của người đà n ông, dù nhử hay lớn, thì người phụ nữ cũng phải tôn trọng. Nếu ngay từ đầu họ không xác định được thì không thể đến với nhau. Bạn cứ hình dung chồng mình thỉnh thoảng cứ kiếm được và i ngà n đô lại đập và o cây đà n hoặc một thứ gì đó, bạn chịu được bao nhiêu lần?
- Anh được đà o tạo thanh nhạc bà i bản trong Nhạc viện, biết đâu, nếu không theo rock, anh sẽ trở thà nh một ông hoà ng nhạc đử hay hoà ng tử nhạc nhẹ... với cát-sê ngất ngưởng?
- Đó chỉ là một chữ "nếu" trong giả tưởng, rất may không diễn ra với tôi. Trước khi tôi đến với dòng nhạc nà y đã có rất nhiửu tà i năng khác xuất hiện. Đố bạn bây giử họ đi đâu hết rồi?
Mỗi năm, một trường nghệ thuật đà o tạo 10-15 ca sĩ với dòng nhạc chính thống, ở Hà Nội có một số trường, cả nước có hà ng chục trường. Vậy tính từ thời thống nhất đất nước tới giử, các ca sĩ đó đi đâu cả? Lấy gì để tin rằng tôi sẽ thà nh công ở các dòng nhạc đó?
Bức Tường không muốn trở thà nh những thằng... bóng!
- Tái hợp rồi lại là m liveshow, sức lực đâu ra để các anh biểu diễn ở tuổi nà y?
- Đúng là với thể thao chuyên nghiệp, không bao giử có U40. Nhưng với nhiửu dòng thể thao khác, chẳng hạn cử tướng, không hạn chế tuổi. Với các ban nhạc rock kinh điển nhất trên thế giới, trừ khi có thà nh viên qua đời hoặc rã nhóm, còn nếu không, họ vẫn đang chơi, họ nhiửu tuổi hơn chúng tôi nhiửu, chẳng hạn Rolling Stone, Queen, U2... à‚m nhạc không phải là sự lên gân hay gồng lên mà được. Tại sao những nghệ sĩ lớn tuổi như bác Trần Hiếu đến nay vẫn hát mà thanh niên không bì kịp?
Đó là tố chất. Với người chơi đà n, đeo được đà n trong suốt mấy tiếng đồng hồ, chạy nhảy quăng quật, ngón tay không run, vẫn đánh mạch lạc được, đó là thể lực. Không phải vận động viên thể hình mới chơi được nhạc. Với ca sĩ cũng vậy, không hát bằng cơ bắp mà bằng cột hơi từ đan điửn lên, đó là cả quá trình luyện tập. Trước đây tôi từng hát rất yếu, nói không vang, tiếng mử. Các thầy cô bảo sao hơi mử thế nà y mà lại thi và o thanh nhạc? Qua quá trình luyện tập, tôi đã thay đổi. Ngà y xưa các nhà hùng biện là m gì có micro, muốn nói vang, xa, họ phải cho sửi và o miệng, chui và o chum nước, chạy, đứng trước mặt hồ... để có hơi tốt, tròn và nh rõ chữ, không nhịu, không ngọng, tiếng nói vang xa... và thanh nhạc cũng tương tự.
- Ban nhạc Bức Tường có ý định mời nhà thiết kế riêng cho mình không?
- Chúng tôi rất muốn như vậy và đã thử trăm ngà n kế rồi nhưng không là m được. Chúng tôi phải tự mua sắm quần áo, phụ kiện cho mình theo nhiửu nguồn khác nhau. Nhạc rock có style riêng, chúng tôi lên phác thảo, xem tranh ảnh của những ban nhạc cùng dòng, mua vử dùng. Một số stylist từng là m việc với Bức Tường đưa ra hình ảnh nà y khác và khi trao đổi lại với nhau, chúng tôi không thể đến với nhau được vì chênh lệch quan điểm. Hơn nữa, chúng tôi không muốn trở thà nh những... thằng bóng! Những cái họ bà y ra vô tình là m chúng tôi trở nên bóng bởi một điửu rất khổ sở là nhiửu người rất muốn vẽ vời trên quần áo mà chúng tôi không và o mắt, nhìn là biết ngay là tạo thà nh hình ảnh không bao giử là chúng tôi cả.
- Bức Tường có giới thiệu kỷ vật gì của nhóm với fan trong liveshow?
- Cây đà n của anh Hùng chơi solo, cây đà n mang tính lịch sử của ban nhạc, mang lại những giá trị trong một thời khắc nhất định, sẽ được giới thiệu.
Ngại nhất mấy thứ rởm rởm
- Lý do gì thúc đẩy các anh là m liveshow nà y?
- Hai năm trước, và o ngà y thà nh lập ban nhạc, chúng tôi đi ăn, chơi đà n với nhau và tính đến chuyện biểu diễn 1.000 năm Thăng Long. Chúng tôi có 1 bà i thèm được chơi trong dịp đó là Bà i ca sông Hồng trên sân khấu lớn. Khi tập bà i đó, chúng tôi lại nảy sinh sự sáng tạo cho những bà i khác, có thêm bà i thì lại quyết định ra album, có album thì lại quyết định là phải diễn. Khi đã và o cuộc, có những lúc giật mình: Thôi chết rồi, mình lại chơi nhạc mất rồi!. Người nghệ sĩ, khi đã cầm đà n thì không bử được.
- Với vai trò là đạo diễn của chương trình, anh có đưa chiêu trò gì và o liveshow chẳng hạn như đập vỡ cây đà n tặng mỗi fan một mảnh, tặng vòng, áo, lắc... hay đốt lửa, bắn pháo... trên sân khấu như trên thế giới vẫn là m?
- Với nhạc rock, phần đạo diễn nhiửu nhất, kĩ nhất không phải chiêu trò, mà là kĩ thuật với âm thanh tạo hiệu ứng tốt, trơn tru, mạch lạc... Số khán giả Việt Nam có nhu cầu xem điửu giật gân không nhiửu. Hầu hết show nhạc rock trên thế giới chẳng có chiêu trò gì, còn những chương trình phục vụ quay video, họ bà y biện rất nhiửu thứ, chẳng hạn là m những ngôi nhà giả rồi là m đổ ụp xuống, đốt cái nà y đốt cái kia...
- Anh có sợ ai đó mượn show của các anh để dùng thuốc lắc?
- Chuyện nà y khó, thậm chí không bao giử có người nà o dùng thuốc lắc với nhạc rock. Tôi từng hửi những người hiểu biết vử ectasy xem người ta phải đến với nhạc techno, trance, house... vì nhạc đó không đứt gãy. Nhạc rock không có nhịp đửu, thường xuyên thay đổi, sẽ là m người ta đứt gãy cảm giác. Với dân cắn thuốc phải giật rất đửu, nếu và o đó chỉ có chết.
- Nhiửu nghệ sĩ thường dự các sự kiện bử nổi của showbiz như đi xem thời trang, ca nhạc, dự tiệc tùng... để lăng xê bản thân. Bức Tường mới tái hợp, cần được biết đến nhiửu hơn, tại sao các anh không dự, do không thích hay là không được mời?
- Tôi thỉnh thoảng vẫn được mời, nhưng hiếm khi đi, vì không thấy hợp. Với dân nhạc rock, có điửu hơi cực đoan một chút: Cái gì không phải là mình thì không cố được. Đời sống của tôi có như thế đâu, tôi có suốt ngà y tiệc tùng đâu, cứ cố tử ra trong bộ quần áo đẹp rồi cười với máy ảnh để là m gì đâu? Tôi ngại nhất mấy thứ rởm rởm. Tôi biết thừa ở đó có gì chứ. Đến giử, chúng tôi đã đạt được một số thà nh công nhất định. Nếu tính tiửn thu hồi bản quyửn âm nhạc trên các trang mạng, tính bắt cua bử lỗ, riêng trang Zing cũng đã 19 tỉ, dựa trên lượt nghe và download. Một ban nhạc nếu có 19 tỉ thì họ sẽ là m được rất nhiửu việc.