Nắng, đã bắt đầu thấy nắng, vô tư và hiền dịu. Nắng đậu phía đầu nhà sưởi ấm chú mèo con lười nhác, hong khô bộ cánh cô gà hoa mơ lơ đãng. Nắng gieo ngoài vườn gọi đám hạt mầm thức giấc, ủ ấm những tàng cây xanh mướt. Luống đậu, vạt cà vừa lớn dậy uống no những giọt mật trong lành, tinh khiết; màu lá thẫm xanh, hào hứng. Lao xao tiếng côn trùng gọi nhau kiếm ăn trong hốc đất. Qua một mùa sinh nở, vạn vật dần cứng cáp. Không còn tận hưởng khí xuân, lộc xuân mà phổng phao. Đã phải vươn mình về phía mặt trời mà hứng đợi. Mưa bụi đã lặn sâu vào trong đất, bầu bạn với đám lá vừa kịp rụng để ủ hoai cho mùa màng sắp tới. Nắng trải dọc triền sông, nhuộm cánh buồm nâu ngơ ngác, đôi con tôm búng nước chào mùa. Làn nước mỗi ngày một xanh trong, hớn hở. Trên bờ, cây gạo già cũng giã từ mùa hoa, âm thầm đắp lá. Những ngọn đèn đỏ rực thắp sáng mây trời những ngày ấm ẩm đã đem lửa đi đâu hay lặng lẽ nhen màu cho nắng mới?
Nắng tháng tư không yếu ớt như dải lụa thanh mềm tháng ba, cũng chưa rắn rỏi như viên gạch vừa ra lò của tháng năm. Đó là cái nắng cứng cáp mà mông lung, diệu vợi. Những con nắng đầu tiên bỡ ngỡ nhưng đã kịp say sưa với đất trời, cây cỏ. Người ra đồng chưa kịp chảy mồ hôi, se lưng áo. Chỉ thấy nắng mơn man chảy tràn trên mặt, thắp lên hy vọng thu hoạch từ tảo tần, thơm thảo. Người qua phố vô tình bắt gặp những vầng sáng hắt lên từ phía tàng cây, từ ven hồ vốn trong xanh tĩnh lặng bỗng ngỡ ngàng, náo nức. Như có nguồn năng lượng từ đâu đổ về như suối tưới, nắng khoe nụ cười hàm tiếu, chộn rộn ánh mắt xa xôi.
Nắng tháng tư làm bung nở một loài hoa giao mùa tinh khôi say đắm. Là loa kèn - loài hoa bắc cầu xuân - hạ, nhịp nối bước chân thời gian kỳ ảo đầy xao xuyến. Đến mùi hương cũng bịn rịn, đượm nồng. Nhưng mùi hương ấy cũng chỉ thẩn thơ trong nắng, không bung tỏa trong gió, càng xa lạ với mưa.
Là nắng đem loa kèn về với tháng tư hay tháng tư dệt nên nàng tiên áo trắng? Chỉ biết bản tình ca giao mùa không thể thiếu những giai điệu ngọt ngào, sâu lắng, dẫu thanh âm chưa cất thành lời.
Rồi mùa hạ sẽ bước những bước chân dập dồn mạnh mẽ, cái nắng non nớt run rẩy tháng tư rồi sẽ được thay bằng nắng lửa. Mắt người sẽ hết xa xôi để nhìn gần lại con đường trước mặt. Âu là lý lẽ cuộc đời. Rồi một ngày nào đó giữa những ngày nắng lửa, chợt thảng thốt, nhớ đến nao lòng vị nắng đầu tiên cùng thanh âm náo nức của buổi đầu đất trời gặp gỡ. Và lòng khắc khoải đâu đâu, không hiểu mình đã đánh rơi những ngày tháng tư ở góc đường nào trong chuỗi ngày mải miết?
Tự nhủ lòng, sẽ ấp iu những chùm nắng mới như ấp iu những non tơ của lòng mình, để hong khô nỗi niềm mòn mỏi. Để nhấm nháp những dịu dàng, lơ đãng dành cho chuỗi ngày xa cách. Bởi vì vừa đến nhưng biết rồi sẽ lại đi qua. Và sẽ nhớ da diết những vòm trời chợt cũ, đau đáu hỏi một điều: Về đâu tháng tư?