Cơn mưa lây rây, se lạnh giữa hạ buông khắp phố phường Hà Nội sớm ngày 21/5 cũng không thể ngăn bước chân các bậc cây đa, cây đề của sân khấu dân tộc đều ở tuổi xưa nay hiếm như GS.NSND Trần Bảng (91 tuổi), GS.TS.NSND Lê Ngọc Canh (85 tuổi), GS Hoàng Chương (ngoài 80 tuổi), nhà văn Hoàng Quốc Hải (80 tuổi), PGS. TS Đoàn Thị Tình, nhà văn Thanh Hương (gần 80 tuổi)… đến chúc mừng nhà nghiên cứu, soạn giả Mịch Quang đại thọ bách niên và nhận Giải thưởng Hồ Chí Minh. Phòng khách ngày thường rộng rãi là thế bỗng
Mỗi người mỗi kỷ niệm của riêng mình với nhà nghiên cứu, soạn giả Mịch Quang rất thân thương, đời thường cùng những mong muốn thêm một lần nữa khẳng định và tôn vinh về những đóng góp không ngừng nghỉ của người bạn, người thầy… Mịch Quang cho nghệ thuật dân tộc - nhất là nghệ thuật tuồng. Hòa vào đó còn là những câu chuyện vui mà cũng là lời mọi người cùng động viên nhau bách niên giai lão. Giáo sư Hoàng Chương đùa rằng lão tướng tuồng Mịch Quang sẽ thọ trăm tuổi nữa vì đã có thuốc “trường sinh” ông biếu gọi là tạ lễ lão tướng khi được kế thừa những công trình nghiên cứu chuyên sâu về văn hóa dân tộc. Vui vui như thế để rồi ông lắng giọng lại: “Tôi nhớ như in hôm nhận quyết định thành lập Trung tâm Nghiên cứu bảo tồn và phát huy văn hóa dân tộc Việt Nam (2011), ông đến chúc mừng và ngồi bệt dưới sàn để chung vui cùng chúng tôi. Lão tướng Mịch Quang lúc nào cũng hăm hở với văn hóa dân tộc như thế…”
GS.NSND Trần Bảng thì bảo rằng chuyện của ông và bạn Mịch Quang có mà nói cả ngày không hết. Nhân cuộc gặp gỡ phải nói là hiếm hoi khi có đến hai người bạn cùng với ông vừa mới được nhận Giải thưởng Hồ Chí Minh (20/5) (GS.TS.NSND Lê Ngọc Canh, nhà nghiên cứu, soạn giả Mịch Quang), GS Trần Bảng sang sảng bày tỏ suy nghĩ của mình khi được nhận Giải thưởng Hồ Chí Minh: “Niềm sung sướng nhất của chúng tôi khi được nhận Giải thưởng Hồ Chí Minh không chỉ vì được công nhận về tài nghệ mà còn vì những giá trị nghiên cứu khoa học đã được tôn vinh - một cơ sở lý luận, một nền tảng cho việc bảo tồn các giá trị văn hóa dân tộc - đấy mới là quý… Đề nghị tất cả chúng ta chúc mừng.”
Dự kiến cuộc gặp gỡ chỉ gọn ghẽ trong một giờ đồng hồ nhưng cuối cùng kéo dài đến gần 2 tiếng. Dẫu vậy, nhà nghiên cứu, soạn giả Mịch Quang chẳng hề tỏ chút mệt mỏi. Ông “diện” áo đỏ thắm, ngồi xe lăn chăm chú ngắm nhìn những người bạn, người học trò của mình trò chuyện rồi mỉm cười đáp lại những cái ôm thắm thiết. Tình nghệ sĩ quấn quýt theo tiếng thơ văng vẳng tự sự của riêng ông lúc tuổi tám mươi: “Tám mươi năm tuổi tựa đa khoa/ Làm lão học sinh có được không/ Học mãi học hoài còn thấy dốt/ Biết rồi biết nữa vẫn chưa xong”.