Đường vắng tanh. Gọi như vậy là ý tôi muốn nói, trên đường không có người, không có động vật và cũng không có đồ vật. Tôi đang cuốc bộ trên con đường này. Tôi là một con người. Nhưng quan sát chung quanh - tôi chẳng thấy một ai.
Cứ như vậy chỉ đến một thời điểm. Thế rồi có người xuất hiện, đi ngược chiều với tôi. Gã cao hơn tôi chút đỉnh, nhưng đôi vai gã thì rộng hơn vai tôi rất nhiều, gã đội mũ, còn tôi không bao giờ dùng thứ này.
Tôi đổi nét mặt để khỏi có vẻ là khỏe và đẹp.
Tôi nghĩ bụng, mọi chuyện rồi sẽ diễn ra y như mọi khi. Tôi nín thở một lúc để cho không khí bị gã lạ mặt gạt ra và không khí bao quanh gã không chui vào phổi tôi - và rồi hai người đi lướt qua nhau.
Song gã chặn đường tôi, rồi nói:
- Yêu cầu dừng lại. Ngày mai, đúng bẩy giờ sáng, anh đến nhà tôi để quét dọn.
Tôi ngạc nhiên đến nỗi chỉ hỏi:
- Tôi?
- Dĩ nhiên là anh.
- Nhưng như vậy có nghĩa là thế nào?! - Rốt cuộc tôi tìm được cách đáp lại gã gây chuyện. - Ông đang nghĩ cái gì vậy hả?! Yêu cầu để cho tôi đi!
- Anh đừng có cáu. Anh nghe đây: nuớc lã có ngay tại chỗ, giẻ lau cũng vậy.
- Có phải ông nghĩ tôi là...
- Công việc lúc đầu có vẻ vất vả, tôi không phủ nhận, nhưng mà nhà có máy hút bụi.
- Máy hút bụi nào cơ?!
- Máy hút bụi tuyệt vời, dùng thích lắm. Ngoài ra anh còn có thể đập thảm ở dưới nhà, ngoài sân.
- Tầng mấy? Chắc là sáu.
- Không! Năm. Nhưng mà có thang máy. Anh thấy đấy, điều kiện tốt đến thế là cùng.
- Có điều vì cái lí gì mà tôi lại phải đến quét nhà cho ông?!
- Vì nhà đã bẩn và cần phải cho nó tinh tươm một chút. Anh sẽ được cấp tạp dề. Yêu cầu làm cho tốt, đừng để tôi phải nhắc.
- Nhưng như thế có nghĩa là thế nào?!
- Nghĩa là anh sẽ không phải lau nhà mà không có tạp dề. Tất nhiên, dùng hay không là tùy anh thôi.
- Không, không, phải có tạp dề. Còn... nếu ông dám!
- Trong buồng xép cạnh nhà tắm có chổi, anh phải bật đèn ở tiền sảnh, vì bóng điện trong buồng xép cháy rồi.
- Không, chuyện mới lạ lùng làm sao!... Giá có được những miếng giẻ bằng nỉ... Nhưng ông định bắt tôi làm thay cho ai đây, thưa ông?!
- Giẻ nỉ thì không có, chỉ có dép đi trong nhà làm bằng sợi len phế phẩm, anh tìm ở trong buồng xép ấy. Mà đừng có dùng quá nhiều xi đánh nền nhà. Đầu ra nhiều không chi xuể.
- Ông nghĩ là dùng bao nhiêu cũng được hay sao? Đã làm thì cần bao nhiêu dùng bấy nhiêu, không thể dối trá được đâu, thế ông tưởng...
- Yêu cầu không cãi lại. Bôi một lớp xi thật mỏng, chờ cho khô. Máy đánh bóng sàn anh sang muợn của nhà hàng xóm.
- Sao, nhà ông không có máy đánh bóng sàn à? Không sắm nổi hay sao?
- Cái đó không phải việc của anh. Phải gọi điện thoại sang nhà hàng xóm trước tám giờ sáng, vì sau đó cả nhà họ sẽ đi làm. Cứ bảo là tôi mượn. Trong tủ ở nhà bếp có phó mát, anh lấy một miếng mà ăn, nhớ đừng lấy cả. Thông cống thoát nước, tưới cây cảnh, thảm cuộn lại, người lạ không cho vào.
- Còn nước nóng thì sao? Tôi sẽ không rửa nước lạnh đâu. Tôi bị tê thấp.
- Đừng có nói ngớ ngẩn. Nước nóng đun trong bếp ga. Chỉ cần điều chỉnh cần gạt. Anh lớn rồi còn gì.
- Ga cũng có cơ à?
- Yêu cầu không được hỏi những câu vớ vẩn. Đương nhiên là có.
- Tôi sợ. Có thể bị nhiễm độc.
- Nói dại. Khăn ăn bẩn anh để vào một chỗ. Đẩy mấy cái tủ ra, đệm giường phải đập sạch bụi, ri đô tháo xuống, nắm đấm cửa dùng xà phòng bột, tường không được phun bẩn, cửa sổ sau đó lau khô, thật lâu, vì tôi sẽ kiểm tra, tắt radio và không được nghe, vì mất tập trung. Đấy, đại loại có ngần ấy công việc. Chào.
Gã đi, chân bước như một vận động viên, không ngoái đầu lại. Tôi nhìn theo gã, khi gã còn chưa khuất bóng. Sự kiêu căng đầy xúc phạm làm tôi tức lộn ruột, nhân phẩm bị tổn thương kêu cứu.
Tự dưng tôi sinh ngớ ngẩn, cảm thấy mình bất lực, yếu đuối... nói vậy nhưng gã có để lại địa chỉ cho tôi đâu.