Ngay cả chuyện ăn uống của người Hà Nội cũng cầu kử³, tinh tế đến nỗi ít đâu có được. Nhưng điửu mà bạn bè quốc tế của ông ngạc nhiên nhất là sự ứng xử giữa con người với con người, giữa con cái với cha mẹ, giữa là ng xóm với nhau và giữa gia chủ với khách.
Năm lần bảy lượt tôi tìm đến ngôi nhà số 63 Trần Quốc Toản, song đửu không gặp nghệ sĩ già Lê Vượng. Với người dân trong ngôi nhà Pháp cổ, cụ Lê Vượng có một cái gì đó gà n dở, bởi đã 93 tuổi rồi mà ngà y nà o cũng đạp xe đi chụp ảnh. Chẳng ai biết cụ chụp ảnh để là m gì. Sáng nà o cụ cũng dậy sớm, lưng đeo máy ảnh và đạp xe khắp phố phường Hà Nội. Cuối cùng, cô bé giúp việc phải lấy số điện thoại của tôi, để cụ Vượng điện thoại hẹn gặp, chứ biết tìm cụ ở đâu giữa phố phường đông đúc, hà ng ngà n ngõ ghách rêu phong Hà Nội.
Nhà nhiếp ảnh 93 tuổi Lê Vượng. Ảnh: Phạm Ngọc Dương. |
Chiếc cửa sắt có lẽ đã trăm tuổi, đen xì, nặng chịch, mà người khửe phải lấy sức mới kéo được. Cầu thang gỗ mốc meo, bạc phếch, nghiêng hẳn một bên bởi sức nặng thời gian. Cụ Lê Vượng ngồi ngắm những bức ảnh mới chụp. Cụ lý giải cho cái sự khó ngồi yên của mình rằng: Đã 25 năm kể từ ngà y vử hưu, trừ lúc ốm đau, mưa bão, chưa ngà y nà o tôi không xuống đường chụp ảnh. Hà Nội đang đầu thu, không khí mát trong, con người thanh lịch, là khoảnh khắc đẹp nhất trong năm mà tôi không muốn bử lỡ. Những ngà y nà y, tôi cứ đạp xe lang thang khắp phố phường chụp ảnh, chụp từ sáng sớm mử sương đến chiửu muộn. Tôi tranh thủ chụp thật nhiửu, chứ tôi thì sắp chết, mà Hà Nội cổ xưa cũng sắp biến mất rồi.
Nghệ sĩ già Lê Vượng là người Hà Nội gốc đã nhiửu đời. à”ng là cháu của họa sĩ Lê Phổ nổi tiếng đầu thế kỷ. à”ng đam mê chụp ảnh từ năm 17 tuổi. Ngà y đó, ông theo họa sĩ Lê Phổ sang Là o và Campuchia. Bị cảnh đẹp mê hoặc, ông liửn mua chiếc máy ảnh và ghi lại những khoảnh khắc đó. Những tấm ảnh dù chưa đạt, nhưng đã nhen lên ngọn lửa đam mê nhiếp ảnh trong ông. Sau nà y, có cơ hội đi khắp châu à, châu à‚u, châu Mử¹, ông đửu ghi lại những khoảnh khắc quý giá vử con người, cảnh vật.
Những lần đi xa, ông chợt nhận ra rằng, những thà nh phố phù hoa, những ngôi nhà cao chót vót, cuộc sống sang trọng không thuộc vử ông. Đi đâu chừng nửa tháng, là ông thấy Hà Nội da diết, Hà Nội cồn cà o trong tâm trí. Những mái ngói lô xô, những nếp nhà nhử bé, thấp lè tè, chen chúc, những bức tường lở lói, những con ngõ nhử xíu loằng ngoằng là lối vử, là nơi ông không thể rời xa được. Số lượng đửn chùa, cổng rả, ngõ nhử, mái ngói rêu phong, cho đến kèo cột, phố phường, cây cối, hồ nước Hà Nội, ông đã chụp suốt cuộc đời ngót thế kỷ, nhưng đến khi vử già , ông chợt nhận ra, đằng sau những thứ cũ kử¹, rêu mốc ấy là vẻ đẹp của một tính cách Hà Nội, vẻ đẹp của tâm hồn, của con người, của những tà áo, của những nếp nhăn... đó mới là vẻ đẹp tận sâu, cuối cùng cần phải khám phá, lưu giữ. Đó cũng là vẻ đẹp khắc khoải, song cực kử³ mong manh, dễ vỡ.
Ký họa chân dung nghệ sĩ nhiếp ảnh Lê Vượng. (Ảnh nhân vật cung cấp). |
Nghệ sĩ già Lê Vượng kể rằng, nhìn lại những bức ảnh đen trắng ngà y xưa, ông thấy con gái Hà Nội thật thanh lịch, thật đặc biệt. Một thiếu nữ, muốn ra khửi nhà , phải được sự đồng ý của bố mẹ, đi chơi ở đâu, là m gì cũng phải báo cáo rõ rà ng. Điửu đặc biệt, khi bước chân ra khửi nhà , họ đửu trang điểm cẩn thận, nhẹ nhà ng mà tinh tế. Mái tóc dà i ngang lưng, tà áo trắng phấp phới, tưởng kín mà hở, tưởng hở mà rất kín, rồi nón lá chao nghiêng, vừa bí ẩn, quyến rũ và sang trọng. Mùa thu, với lá và ng rơi, với nồng nà ng hoa sữa, với tiết trời trong veo, với hình ảnh thiếu nữ Hà Nội cổ xưa, đã đi và o những khuôn hình đầy xúc cảm.
Hà Nội xưa đẹp đến nỗi, cô bán hà ng rong cũng mặc áo dà i, phụ nữ nhặt ve chai cũng mặc áo mớ ba mới bẩy. Để năng động, thuận tiện với gánh gồng, họ buộc túm hai vạt áo lên. Rồi đến tiếng rao đêm của anh bán tà o phớ, của chị bán bánh mì cũng trở thà nh đặc sản, thà nh nét riêng. Nhưng giử, đến tiếng rao cũng khác hẳn xưa rồi.
Phó Thủ tướng Phạm Gia Khiêm trong một buổi triển lãm ảnh của nghệ sĩ Lê Vượng. (Ảnh nhân vật cung cấp). |
Suốt một thời gian dà i, mấy chục năm, Hà Nội thay đổi nhiửu quá, mất mát nhiửu quá. Do đó, đã có thời kử³, ông già Lê Vượng không còn tìm thấy nét tinh túy của người Hà Nội. Chán nản, ông bử thủ đô để lên miửn núi. à”ng chụp đủ các loại dáng hình núi non, đủ các loại trang phục, nết ăn, nết ở của đồng bà o dân tộc thiểu số.
Đã có rất nhiửu tác phẩm để đời, được giải lớn trong các cuộc thi ảnh quốc tế. Tuy nhiên, cuối cùng, chân giá trị ông nhận ra, vẫn là một tính cách Hà Nội, vẫn là những con người Hà Nội, vẫn là những cảnh vật Hà Nội, những thứ ở quanh mình, rất sâu lắng, một tính cách Hà Nội đang ẩn mình.
Theo cụ già 93 tuổi nà y, người nghệ sĩ cần phải nhìn thấu cái Hà Nội ẩn mình đó. Và thế là , người nghệ sĩ già lại mải miết chụp, mải miết kiếm tìm giữa bộn bử phố sá, giữa đông đúc con người, một nét đẹp riêng, nét đẹp của sự trường tồn.
à”ng Lê Vượng trong một chuyến sáng tác ở nước ngoà i. (Ảnh nhân vật cung cấp). |
Tôi cùng lão nghệ sĩ 93 tuổi chậm rãi thang lang dưới hà ng sữa trong buổi chiửu se lạnh đầu thu con phố Nguyễn Du. Trong tay cụ lăm lăm máy ảnh. Cụ không chụp những cô nà ng chân dà i, quần ngắn, tóc nhuộm đử hoe, những chà ng trai cởi trần khoe hình xăm ngồi vỉa hè uống bia thùm thùm. Cụ không chụp dòng người hối hả. Cụ không nghe thấy tiếng văng tục, chửi thử, cụ không nhìn thấy cảnh chen đường lấn ngõ của những người tham gia giao thông.
Lão nghệ sĩ nhìn thấy và chộp lại những bức tường rêu mốc, những rễ cây xù xì, những thân phận nhử bé như đánh già y, ăn xin. Cụ bảo, Hà Nội đã khác xưa nhiửu lắm, nhưng Hà Nội đang vận động, đang vươn mình, đang tinh lọc. Hà Nội không những là nơi quần cư của dân tứ xứ, tạo nên Kẻ Chợ, mà còn là nơi tụ họp của dân một xứ ở những thời kử³ khác. Ví như thời kử³ nhà Lý dời đô từ Hoa Lư ra, kéo theo hà ng loạt người Ninh Bình, rồi người Bắc Ninh.
Đến đời Trần, thì dân cư sông nước của Nam Định, Thái Bình lại kéo lên. Rồi nhà Lê đưa người Thanh Hóa ra, thời Mạc đưa người Hải Phòng lên... Họ vử Hà Nội, mang theo cả văn hóa lẫn lối sống. Có những thời kử³ chiến tranh, loạn lạc, người Hà Nội gốc tản cư đi nơi khác. Những thời kử³ đó, nếp sống, nét ứng xử đã thay đổi rất nhiửu. Tuy nhiên, khi đất nước hưng thịnh, những nét tinh hoa của văn hóa người Hà Nội lại hiện vử rõ rệt, là m nên nét đặc trưng không lẫn và o đâu được. Hiện tại, khi con người còn vật lộn với cơm áo gạo tiửn, thì những tinh hoa văn hóa tạm thời ẩn đi cũng là điửu dễ hiểu.
Hà Nội xưa của nhà nhiếp ảnh Lê Vượng. (Ảnh nhân vật cung cấp). |
Họa sĩ Lê Vượng kể, nhiửu lần, ông đi nước ngoà i, gặp những người tri thức đã từng đến Hà Nội, ông thường hửi: Điửu gì ấn tượng nhất ở Hà Nội?. Điửu bất ngử là phần lớn họ không ca ngợi vẻ đẹp của Hồ Gươm, Hồ Tây, chùa Một Cột, mà lại nói: Ấn tượng nhất là con người Hà Nội. Người nước ngoà i thường rất ngạc nhiên vử tính lịch sự, tinh tế trong cách ứng xử, giao tiếp của người Hà Nội. Sự tinh tế thể hiện qua từng lời nói, ra cả tiếng nói, rồi trang phục thanh nhã, hà i hòa. Ngay cả chuyện ăn uống của người Hà Nội cũng cầu kử³, tinh tế đến nỗi ít đâu có được. Nhưng điửu mà bạn bè quốc tế của ông ngạc nhiên nhất là sự ứng xử giữa con người với con người, giữa con cái với cha mẹ, giữa là ng xóm với nhau và giữa gia chủ với khách. Sự chuẩn mực trong ứng xử đã tạo ra một nét riêng, gây ấn tượng mạnh với người nước ngoà i. Chính vì thế, khi được hửi vử sự cảm nhận khi đến thủ đô Hà Nội, người nước ngoà i hay dùng từ người Hà Nội thân thiện.
Tôi hửi: Là người gốc Hà Nội nhiửu đời, lại có gần thế kỷ quan sát, ghi lại hình ảnh Hà Nội từ xưa đến nay, theo ông, cần phải là m gì để lưu giữ và phát huy nét tính cách đặc trưng của người Hà Nội?. Nghệ sĩ già Lê Vượng phóng ánh mắt ra giữa mặt hồ Thiửn Quang gợn sóng chiửu thu rồi trầm ngâm nói: Hà Nội thanh lịch sẽ mãi thanh lịch. Dù cái vẻ ngoà i có xô bồ, bụi bặm, thì bản chất bên trong vẫn đẹp đẽ. Ta không thể bắt một cô gái năng động ngà y nay mặc áo dà i dạo phố, hoặc đạp xe thướt tha dưới những hà ng cây được nữa. Tôi cũng không thể mặc áo sơ mi, đeo cà vạt đi chụp ảnh như ngà y xưa.
Nếu mỗi mình tôi một kiểu thì lạc lõng, buồn cười lắm. Nhưng nếu chúng ta mặc kệ Hà Nội, muốn ra sao thì ra thì không được. Điửu đáng tiếc là chúng ta chưa có một dự án đáng kể nà o khôi phục, giữ gìn nét thanh lịch của người thủ đô. Trước hết, chúng ta cần thiết phải lập các dự án nghiên cứu vử văn hóa, nhằm phân tích, lột tả được bản chất thực thụ, riêng biệt nhất của người Hà Nội. Chúng ta phải nghiên cứu những tư liệu cũ ở nước ngoà i viết vử văn hóa Hà Nội. Người nước ngoà i có cái nhìn và đánh giá rất khách quan. Những loại sách nà y rất phong phú ở Trung Quốc, Pháp, Nga, Mử¹... Bảo tồn và phát huy tốt giá trị văn hóa, lối sống của người Hà Nội, để là m kim chỉ nam, lan tửa khắp đất nước là điửu chúng ta cần phải tính toán và là m ngay. Trong khi chúng ta còn mải mê với những công trình chọc trời, với những dự án dời non lấp biển, với những con số phát triển mạnh mẽ, thì chúng ta lại quên mất việc bảo tồn cái chân giá trị đích thực. Còn mấy người tâm huyết với một Hà Nội xưa, một Hà Nội cũ kử¹, một Hà Nội thanh lịch và sâu lắng như nghệ sĩ nhiếp ảnh Lê Vượng?
Từ xưa đến nay, chúng ta chưa quan tâm đúng mức đến văn hóa đô thị, văn hóa thị dân của người Hà Nội. Các nhà quản lý và người dân sống trong lòng Hà Nội cà ng không có ý thức vử điửu đó nên văn hóa thị dân Hà Nội không có cơ hội thể hiện, giữ gìn, thà nh ra nó vạ vật, mơ hồ và bị văn hóa là ng xã xâm chiếm. Có hà ng ngà n ví dụ cho thấy văn hóa đô thị Hà Nội, văn hóa người Hà Nội đang bị "nông thôn hóa" nhanh chóng.
GS. sử học Lê Văn LanCòn tiếp...