Người xưa có câu: Con không cha như nhà không nóc. Ấy vậy mà ở cái thị trấn An Lộc và xã Thanh Phú của huyện Bình Long, tỉnh Bình Phước nà y, hiện có nhiửu nhà không nóc, đến nỗi người ta đặt hẳn cho nơi đây một cái tên: xóm không chồng.
Xóm không chồng hình thà nh bởi nhiửu lý do: chồng chết sớm vì bệnh tật, chồng bử đi vì vợ bị bệnh, chồng hử quất ngựa truy phong sau một cuộc tình vụng trộm...
Căn nhà của mẹ con chị Tuyết, mưa xuống là sợ sập.
Chồng bử đi vì vợ bị... ung thư
Tôi có dịp nghe câu chuyện đời buồn của chị Đỗ Thị Cúc (50 tuổi) ở tổ 20, khu phố Phú Bình, thị trấn An Lộc. Giữa buổi ban trưa nắng chói chang, trong căn lửu liêu xiêu, chị Cúc đang thoi thóp từng hơi thở. Thấy có người lạ và o, chị gượng dậy không nổi phải nhử người đỡ. Thấy chị bệnh nặng mà thui thủi một mình, hửi chồng con đâu, chị bật khóc lắc đầu, mong khách lạ đừng hửi thêm gì nữa.
Cũng như bao cô gái khác, thời xuân sắc, chị là một thanh niên xung phong rồi vử là m cán bộ dân số tại địa phương. Rồi chị lập gia đình. Hai vợ chồng hiếm muộn nên năm 1985, anh chị nhận nuôi một cháu gái bất hạnh mới chà o đời được 2 tháng tuổi. Năm 2003, chị đi khám và phát hiện mình bị ung thư tim, hở van tim 2 lá... Chân tay chị sưng tấy, nổi thẹo khắp nơi. Bệnh tình ngà y một trầm trọng.
Biết bệnh tật của chị, người chồng bao nhiêu năm đầu gối tay ấp cùng cô con gái nuôi bử đi biệt tích. Chị một thân một mình chống chọi với bệnh tật, chạy chữa khắp nơi. Căn nhà cũng phải bán nốt để lấy tiửn chữa bệnh nhưng sức khửe cứ thế giảm dần theo thời gian. Bán đất, bán nhà , không còn chỗ ở, người thân ruồng bử, chị bơ vơ đầu đường xó chợ. Một người hà ng xóm thương tình cho chị cất tạm căn nhà nhử trên mảnh đất của mình.
Cách đây tháng, chị còn cố gắng hoạt động trong vai trò một cán bộ dân số. Nhưng đến giử, bệnh ung thư đã đánh gục chị. Có khi chị nằm liệt cả 2, 3 ngà y trên giường. Thui thủi một mình, may mà bà con hà ng xóm thấy vắng lặng thì chạy qua thăm hửi, động viên. Mới đây, chị còn bị chó cắn, chân sưng vù.
Từ ngà y phát bệnh, chính quyửn địa phương xét cấp cho chị một thẻ bảo hiểm và sổ khám bệnh người nghèo. Có bùa hộ thân, chị Cúc lặn lội từng chuyến xe xuôi xuống TPHCM để chữa bệnh. Chị kể, có lúc hết tiửn, lên Ủy ban, mấy anh đồng nghiệp cho chị 5-7 chục ngà n để đi chữa bệnh. Xuống chợ, bà con cho cơm ăn. Em chịu ơn xóm là ng nhiửu quá. Thấy bà con cho hoà i, nhiửu khi cũng ngại nên không dám lên xã hay và o chợ nữa.
Chị kể: Ở bệnh viện, một thân một mình có lúc đi xin cơm ăn nhưng 1 tay truyửn nước biển, chân đau đi không nổi. Vừa rồi, xuống Sà i gòn chữa bệnh, bác sĩ bảo nằm thời gian dà i nhưng 1 ngà n trong tay cũng không có, là m sao em dám ở.
Những đứa trẻ không cha
Sát bên nhà chị Cúc có một cháu bé không cha, đang bị bệnh ung thư máu. Đó là cháu Lưu Thà nh Tâm (9 tuổi). Tâm sinh ra và lớn lên thiếu bà n tay chở che, dạy dỗ của người cha. Mẹ Tâm, chị Hạnh trót tin và o những lời đường mật của tình yêu đầu mà trao cả đời con gái. Khi bà o thai lớn dần trong chị cũng là lúc người đà n ông ấy rũ áo ra đi, bử mặc chị sinh con trong sự thiếu trước hụt sau và sự ghẻ lạnh của người đời.
Năm 2004, thấy con mình ốm yếu, xanh xao, chị Hạnh đưa con xuống TPHCM khám bệnh. Các bác sĩ kết luận Tâm bị ung thư máu. Năm 2007, chị Hạnh nhận thêm hung tin: cha chị bị xơ gan, ói ra máu, tay chân co quắp. Chạy chữa đã nhiửu nơi nhưng giử cha chị cũng chỉ có thể nằm một chỗ. Gia cảnh khó khăn, mẹ của chị Hạnh phải đi phụ bán quán ăn để kiếm số tiửn 20.000 đồng/buổi đem vử nuôi chồng, nuôi cháu. Chị Hạnh thì ở nhà là m mướn, phụ quán cơm, đi cạo giác hơi cho người bệnh mưu sinh.
Lưu Thà nh Tâm, cậu bé không cha mắc cơn bạo bệnh, có đôi mắt lúc nà o cũng buồn.
Tâm bị bạo bệnh nhưng rất ngoan hiửn. Dường như cảm nhận được những thiệt thòi của mình nên ánh mắt cháu lúc nà o cũng đượm nét u buồn. Đồng trang lứa và cũng chịu chung 3 tiếng: Con không cha như Tâm là cháu Vũ Thị Tuyết Ngân (học sinh lớp 4, trường tiểu học Thanh Phú B, xã Thanh Phú, huyện Bình Long). Cháu Ngân sinh ra mà không biết mặt cha, và cháu cũng không được cha thừa nhận. Cháu Ngân cùng mẹ là chị Vũ Thị Tuyết (42 tuổi) đang sống trong căn nhà chòi chật chội, dựng bằng vách phên xiêu vẹo. Để nuôi con, chị Tuyết sống vất vưởng bằng nghử thợ đụng (ai kêu gì là m đó). Không có đất, chị cất tạm căn chòi nhử trên mảnh đất nhử của hà ng xóm. Tôi bước và o trong căn nhà của chị, phải cúi người thật thấp mới không bị đụng mái. Một chiếc giường nhử cũng là bà n học của cô con gái là thứ đồ dùng có giá trị duy nhất. Hửi chị trời mưa nhà có dột không? Chị đáp ráo hoảnh: Nhà dễ sập thôi, chứ mái ken nhiửu lớp thế kia, là m sao dột!. Cháu Ngân học rất ngoan và nghe lời mẹ. Hửi đến ba cháu thường không trả lời, chỉ lặng lẽ quay và o lòng mẹ. Chị Tuyết ôm con buồn tủi: Chỉ mong có một ngôi nhà vững chãi để mẹ con không còn thấp thửm mỗi khi trời trở gió. Ở cái xóm thiếu vắng đà n ông nà y có lắm chuyện ám ảnh. àm ảnh nhất là những đôi mắt u saaud trước tuổi của những đứa trẻ vô tội.