Tiửn là cha, là mẹ
Vừa tắm xong, thấy một ông cao nghửu và o gọi đi ăn cơm, Trung đắp chăn nằm bất động, có thể là vì cơn mưa ban chiửu nhưng có nhiửu khả năng do tìm cách đối phó với số nợ tới 40 triệu đồng của mình. Gọi mấy câu không được, vị cao nghửu (sau biết tên là Thắng - Quyết Thắng) quay lại cầm bát cháo thịt nóng hôi hổi cùng vỉ thuốc đến trước giường Trung: "Con lạy ông, ông dậy ăn cháo, uống thuốc cho con nhử. à”ng mà lăn ra đấy là bọn con vỡ nợ". à”ng àšt Phụng đang chỉ đạo trường gà (người đang nghe điện thoại).
à”ng àšt Phụng đang chỉ đạo trường gà (người đang nghe điện thoại). |
Sang ăn cơm chung với đội bảo vệ, vui như pháo rang, chỉ ghê nhất lời dặn của mấy vị: "Chơi trong hà ng rà o thôi, ra ngoà i mà cảnh sát tóm được, không có giấy tử gì bị đi tù vì tội vượt biên thì các anh chết, tụi tôi chết, mấy người cho vay tiửn cũng chết". Vui chuyện, mấy vị gạ: "Các anh thích "gái" để tụi tui kêu cho. Mọi chuyện có dì Dung lo hết", Thắng giật tay: "Khửi! Đây là ông anh đồng hương, mai mốt là vử". Cơm xong, ngồi uống cà phê ngoà i hà ng hiên, Thắng bảo: Gọi bên nhà mang tiửn sang nhanh mà vử anh ạ. Một ngà y, mỗi anh mất 250.000 đồng tiửn phòng, 200.000 đồng tiửn ăn. Đấy là khoản "cứng", mấy người cho vay lãi phải trả bọn em rồi họ tính và o tiửn lãi của các anh.
Còn muốn bia, rượu, gái gú thì tính riêng, bọn nó đội giá lên mấy lần cơ. Nhiửu khi "một tiửn gà , ba tiửn thóc". Thắng kể: "Buồn cười lắm! Có thằng người nhà mang đủ tiửn sang để "vác" vử rồi mà vẫn không vử được. Trả đủ cho chủ nợ nhưng vẫn nợ tiửn nhậu nhẹt, gái gú chỗ bọn em, lại phải vử lại Việt Nam lo cho đủ tiửn. Vử chuyện đánh đập hà nh hạ, cắt chân tay, lấy thận, Thắng cười toe: "Mấy thằng cô hồn bịa chuyện doạ gia đình đó thôi.
Sau 15 ngà y ở đây, gia đình vẫn chưa sang thì mời các ông anh "tay là m, hà m nhai", phục vụ nấu nướng, rửa chén bát, dọn vệ sinh... trong khu casino. Khối việc! Nhưng em là m ở đây chưa thấy thằng nà o ở quá 1 tháng cả". Ngà y mai, anh xem chúng nó "là m tiửn" gia đình, anh mới thấy khiếp".
Hút đến giọt máu cuối cùng
Vử phòng lúc đã muộn, Trung ngồi thừ như bức tượng ở góc phòng rồi bảo: "Dọa kiểu gì để ông bà già nhanh sang bây giử đây? Lần trước tao bị giữ một lần rồi, đã doạ biểu họ cắt ngón tay nếu mình không trả tiửn. Tôi đùa: "Mà y là con một đúng không? Rồi! Mà y chưa vợ đúng không? Rồi! Thế thì doạ ông bà già dễ ợt, cứ bảo họ sẽ thiến mà y là bố mẹ mà y khiếp" - Trung cười ẽo ợt: "Giỡn kì vậy cha. Ai tin, nói lấy thận còn có lý vì thận bán được tiửn, tui chưa thấy ai nói "bi" bán được tiửn hết á", rồi đột nhiên nó lại thẫn thử hửi một câu như thằng mất trí: "Và ng bây giử bao nhiêu một lượng?" - "Cỡ hơn ba chục triệu" - "Thế thì tao báo vử nhà 60 triệu là hết số. Bữa trước bán vườn điửu chuộc tao ra, tao thấy bà già dư ra 2 lượng".
Gắn kết sự việc, thiếu chút nữa tôi lao và o Trung cho nó mấy cái bạt tai. Hoá ra nó biết tà i sản trong nhà mình chỉ còn đúng 2 lượng và ng, vì thế nó muốn nhân dịp nà y bòn rút bằng hết tiửn của bố mẹ vì trên thực tế nó chỉ nợ 40 triệu. Thằng Nghĩa nghe bà n bạc chen và o: "Em vay 20 triệu, báo vử nhà bao nhiêu thì vừa tầm?".
Thằng Trung bĩu môi: "Ngu nữa! Quan trọng hổng phải mà y nợ bao nhiêu mà nhà mà y có khả năng bao nhiêu. Có cửa hà ng sửa xe ở Tân Thạnh hả? Vậy khoẻ! Báo vử 50 triệu cho tao. Mà y bị lần đầu, gia đình còn thương, điện thoại vử cứ nói theo mấy anh lớn đi chơi rồi bị bịp, sau đó khóc lên cà ng thảm thiết cà ng tốt. Chuyện chặt chân tay có tao lo cho", vử chuyện số tiửn "khống" của tôi, tôi nhấm nháy "bí mật". Hai thằng yên tâm ngáy pho pho...
Sáng hôm sau, cả khu chỉ còn Thắng (Thắng lo hậu cần) và một vị, người được giao "đón tiếp" chúng tôi. Phải nhử đến Thắng can thiệp, tôi mới được gọi điện vử ngay trong buổi sớm. Trước đó, Thắng dặn tôi: "Họ muốn chiửu mới cho điện để có thêm tiửn một ngà y ăn và một đêm ngủ nữa". Một phút là xong việc của tôi, đến lượt hai thằng cô hồn. Đúng kịch bản, trước khi Nghĩa cầm điện thoại, Trung nhử: Mấy anh nói giùm với gia đình nó vử vụ cắt tai, lấy thận đi, ông bảo vệ chối đây đẩy: "Hổng được. Tôi dùng sim Campuchia, bên nà y họ quản lý chặt lắm, có chứng minh họ mới bán sim. Doạ nạt cắt tai, lấy thận... nhỡ có chuyện gì họ truy ra tôi ngay".
Trung kiêm luôn vụ doạ nạt, rồi lại tiện máy gọi vử gia đình mình, nó ra tận góc phòng thì thầm, chắc sợ ngượng. Xong cuộc điện nó te tởn: "Rồi! Còn xe đi Campuchia thì tui còn cơ hội phát tà i. Trời Phật mà thương tui, chỉ sợ nhiửu tiửn quá, tôi ngủ hổng nổi, canh bọn trộm mà ". Yên tâm mà ngủ đi Trung ạ! Trời Phật nà o lại đi dung kẻ vô luân như mà y. Tôi ngồi rung đùi bảo mấy đứa: "Thôi! Tao vử đây, chỉ tẹo nữa có người đón tao.
Thằng Nghĩa sau lần nà y đừng mò sang đây nữa. Còn thằng Trung, nói thật là mà y hết thuốc chữa rồi. Lần sau chắc bố mẹ mà y phải đi bán thận chuộc mà y vử thật". Hai thằng trố mắt: "Xạo cũng vừa thôi cha!", hai thằng vừa dứt lời, Thắng bên trong bước ra: "Anh lên xe, em đèo ra casino". Hai thằng khiếp vía: "à”ng thánh, ông thần nà o zậy?".
Gặp lại dì, trả lãi 500.000 đồng lại thêm 450.000 đồng tiửn ăn nghỉ, hoá ra chuyến du lịch đắt hơn tôi tưởng.
Dì kêu: "Rảnh rỗi qua chơi với dì, mà y dễ thương ghê".
Theo ông àšt Phụng, Campuchia là đất nước có luật pháp khá chặt chẽ, chuyện cắt tai, chặt tay... là án hình sự, chắc chắn bị ngồi tù. Với những nguời là m nghử "nhạy cảm" như àšt Phụng và các nhân viên, chuyện dính dáng đến luật pháp là điửu tối kị. Nhiửu tỷ đồng lập casino sẽ tan thà nh mây khói.