- So với những ca sĩ cùng lứa, anh có vẻ sớm ổn định cuộc sống hơn. Khán giả rất tò mò vử câu chuyện là m già u của anh, vì qua các phương tiện thông tin đại chúng, họ cũng biết gia đình anh vốn không phải hà ng đại gia?
- Nếu không muốn nói là nghèo. Bố mẹ tôi vử mất sức sớm, chỉ đủ chu cấp tối thiểu cho tôi đi học. Sau đó là tự "bơi". Đến lúc kiếm được thì quay lại giúp gia đình và các em.
- Bằng tiửn cát-sê đi hát?
- Tất nhiên. Kể từ khi tôi vô danh, đi hát phòng trà đã có ý thức phải dà nh dụm. Con nhà khó mà . Đ‚n hôm nay luôn phải nghĩ đến ngà y mai.
- Trong bao lâu thì anh dà nh được "một món kha khá"?
- Khoảng sau năm 1997, khi tôi được giải Giọng hát hay Hà Nội, có một món tiửn thưởng, nhưng chả đáng bao nhiêu. Lúc ấy còn hồn nhiên lấy cả nhẫn của người yêu đi bán, thêm thắt và o mua được cái xe 82, nhưng vẫn phải nợ một nửa. Sau đó, công việc đửu hơn, tôi trả hết nợ. Còn dà nh được 30 triệu đi gửi tiết kiệm. Thấy to lắm rồi. Lúc ấy đâu có dám nghĩ đến chuyện mua nhà .
- Nếu show diễn đửu đửu thì từ 30 triệu thà nh 300 triệu cũng không lâu?
- Tôi nghĩ là rất lâu. Vì dù sao cũng là ca sĩ mới và o nghử. Tôi lại chủ yếu hát nhạc đử, không có nhiửu cơ hội để chọn lựa. Cho nên lúc cầm trong tay 190 triệu người yêu tôi khuyên nên mua đất, để tiửn cũng chả là m gì. Thế là chúng tôi đi tìm đất, chỉ dám ra những vùng ven như Nghĩa Đô, Phú Thượng. Sau vử Kim Giang, chỉ định mua đúng mảnh đất vừa với số tiửn mình có, nhưng bà chủ nhận ra Trọng Tấn, với lại mảnh đất quá đẹp. Tôi lại tặc lườ¡i đi vay tiửn.
- Đối với đa số đà n ông, khi có một mảnh đất, xây dựng một ngôi nhà , họ cảm thấy tự tin hơn, như là hoà n thà nh một nghĩa vụ. Anh có cảm giác ấy không?
- Có. Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, nghĩ đến viễn cảnh không phải đi ở nhà thuê nữa, nó rất khó tả. Mặc dù cả giai đoạn sau lúc nà o đầu óc cũng phải nghĩ đến chuyện trả nợ, nhưng tôi cảm giác như mình vững và ng hơn nhiửu. "An cư mới lạc nghiệp" các cụ nói rất đúng.
- Bao lâu sau thì anh xây nhà ?
- Sau khi trả hết nợ và có số dư là 30 triệu. Cũng lại chỉ định là m cái nhà tạm để giữ đất. Sau đó nghĩ, đến lúc mình xây nhà chắc chắn phải đập cái nhà nà y đi, phí. Thế là đầu tư là m cái móng thật tốt. Lúc ấy nguyên vật liệu còn rẻ. Là m móng xong vẫn thừa ít tiửn. Tặc lườ¡i, thôi thì xây thô một tầng để ở tạm. Cùng thời gian đó, tôi vẫn đi diễn đửu đửu. Xây thô xong, lại có một ít tiửn. Bà n với người yêu, thôi cứ đổ tầng một cho chắc. Rồi cứ thế, xây lên tầng hai, tầng ba, tầng bốn. Rồi trát, rồi hoà n thiện.
Tình cảnh Trọng Tấn đi kéo cà y trả nợ, vôi, cát, xi măng khi đó nổi tiếng đến nỗi tôi hát ở chương trình nà o xong các anh (chị) bầu cũng hửi: Hôm nay thêm được bao nhiêu gạch, mấy tạ xi? (cười).
- Khi phửng vấn tất cả các ca sĩ hát thính phòng, tôi đửu được nghe họ kể: đeo đuổi con đường nà y không già u được, nhưng Trọng Tấn lại già u?
- Tôi chưa già u. Gọi là đủ ăn đủ tiêu. Với lại chuyện già u nghèo mỗi người một tiêu chuẩn, rất khó để tìm ra định mức chung. Tôi sống giản dị, không bar, không đi nhảy, không xà i đồ hiệu từ đầu đến chân, không la cà quán xá, nếu có để đà nh được một chút để xây nhà , mua xe thì cũng là bình thường.
- Có vẻ như ám ảnh vử quãng thời gian nghèo khổ vẫn không buông tha anh, nó buộc anh phải ăn tiêu chừng mực?
- Tính tôi vậy chứ không phải cố gắng để tiết kiệm. Hà ng hiệu thì cũng hấp dẫn đấy nhưng vóc dáng tôi lại chỉ diện đồ may đo mới ổn. Với lại, tôi luôn nghĩ rằng giá trị thực của cuộc sống không phải nằm ở những thứ bóng bẩy bử ngoà i như thế.
- Kể cả sau nà y, khi việc kiếm tiửn dễ dà ng hơn, khán giả vẫn thấy anh rất giản dị, ít tụ tập, ít xuất hiện ở những đám đông?
- Tôi thích không khí gia đình nên hay ở nhà . Tiếp khách cũng thích ở nhà . Quần áo vẫn trung thà nh may ở một tiệm quen. Vợ vẫn là người chọn vải và kiếm mẫu. Toà n của nhà trồng được
- Những niửm vui mà tiửn bạc mang lại cho anh?
- Có thể giúp đỡ người thân cải thiện cuộc sống. Có thể là m những gì mình thích. Có thể lo cho con cái đầy đủ. Nhưng mà niửm vui lớn nhất và xúc động nhất có lẽ vẫn là khi tôi mua được cái xe máy đầu tiên và mảnh đất để là m nhà . Cái xe ấy giử đã cũ, nhưng tôi không bán, để cho bố vợ đi, như là một kỷ niệm.
- Sau cái xe máy đó, anh lên đời ô tô, trong khi và o thời điểm đó rất ít người dám chơi sang như vậy?
- à”i, đó chỉ là một cái ô tô cũ, của hãng taxi thải ra. Tôi mua vử, mông má lại rồi đi. Nhưng mà trả giá lắm, nhiửu lần phải gọi điện cho bạn mang xe đến kéo vử.
- Tại sao nhất thiết phải là ô tô, nếu mình chưa đủ tiửn thì cũng có thể... nhịn, như là anh nhịn đồ hiệu vậy?
- Tôi nghĩ ô tô đơn thuần chỉ là một phương tiện thôi. Với người ca sĩ, nó đặc biệt cần. Từ ngà y đi ô tô họng tôi đỡ hẳn. Dù cũ nhưng nó vẫn che được gió, bụi, tiếng ồn...
- Tôi nghĩ, với một người ưa ăn chắc mặc bửn, họ sẽ phải chọn một cái ô tô mới, để yên tâm không mất tiửn chữa oan, và nếu muốn bán cũng đỡ lỗ?
- Vì lúc đó tôi nghèo. Với lại đã mua một cái xe rẻ đến mức kịch trần thì lại ít lỗ. Đi một hai năm bán vẫn chẳng xuống giá. Trong khi xe mới, nếu bạn không xác định gắn bó lâu dà i, vừa lấy xe ra khửi xưởng là mất hà ng nghìn đô rồi.
- Xe bây giử anh đang đi?
- Một con Altis "nồi đồng cối đá". Đến nay cái nà y mới được đứng tên chính chủ đấy.
- Khả năng là m chủ tay lái của anh thế nà o?
- Ngon là nh. Có khi tôi đi còn nhiửu hơn cá lái xe taxi. Thời gian của tôi chủ yếu ngồi trên xe di chuyển mà . Hết tỉnh nà y đến tỉnh kia. Trước toà n tự lái, gần đây mới thuê lái riêng mỗi lúc đi diễn xa.