Hồn xiêu phách lạc, nhiửu người trót vui vẻ với Tình đã nháo nhà o đến các Trung tâm y tế để xét nghiệm HIV.
Thị trấn Đô Lương nằm ở phía Tây của tỉnh Nghệ An, chỉ tầm khoảng 2.000 người sinh sống nên mọi chuyện lớn bé xảy ra trên địa bà n đửu trở thà nh chuyện là m quà của dân địa phương mỗi khi có khách tứ xứ ghé thăm. Câu chuyện vử một cô gái bán cà phê kiêm hà nh nghử mua vui cho khách qua đường chết vì căn bệnh HIV để lại nhiửu xáo trộn cho phố huyện nhử bé nà y. Phận bạc của người đà n bà có chồng sa đọa Chúng tôi tìm đến căn nhà cấp 4 nằm chênh chếch bên mép dòng Lam Giang đang rất hung dữ và o mùa lũ, những tưởng chỉ cần một cơn sóng lớn à o qua là có thể cuốn phăng đi tất cả.
Đó là nơi chị Phan Thị Tình đã sống những ngà y cuối đời trong sự ghẻ lạnh lẫn lời ong tiếng ve của người đời. Cũng chính nơi nà y, ngà y trước chính là quán cà phê kiêm luôn nơi bán dâm cho khách mà Tình vừa là nhân viên, vừa là m chủ. Tiếp chúng tôi, bà Nhan, người mẹ chồng của chị đã bước qua tuổi 80 thoáng chút bất ngử.
Nhưng rồi trong sự trầm buồn lẫn hối tiếc, bà đã kể lại chuyện đắng lòng của cô con dâu xấu số, khốn khổ nhưng lắm điửu tiếng thị phi. Phan Thị Tình sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở một xã miửn núi vùng cao của huyện Tân Kử³, giáp ranh với Đô Lương, nơi khởi nguồn của mọi biến cố thăng trầm của cô sau nà y. Nghèo khó, thất học, cô bé Tình lớn lên trong sự thiếu thốn, tủi nhục nhưng dường như những điửu ấy không là m cho nhan sắc trời phú của thiếu nữ phai phôi mà ngược lại, cà ng lớn, Tình cà ng phổng phao, xinh đẹp như bông hoa giữa đại ngà n.
15 tuổi, Phan Thị Tình rời nhà đi là m thuê cho một quán ăn ở thị trấn, vử sau cô phiêu dạt xuống thị trấn Đô Lương cách nhà chừng 30 cây số, là m công việc bưng bê cà phê cho một quán nhử. Tại đây, Tình đã gặp Lê Văn Quân, một chà ng trai hà nh nghử xe ôm, thường xuyên đến quán nhâm nhi cà phê và đã ngã lòng trước sắc đẹp của Tình. Hai người nhanh chóng yêu thương nhau và một đám cưới nho nhử đã được gia đình hai bên tổ chức. Ba năm sau ngà y cưới, hai đứa con một trai, một gái chà o đời cà ng là m cho tổ ấm của đôi vợ chồng trẻ thêm hạnh phúc. Ngà y ngà y, chồng chạy xe ôm, vợ bưng bê cà phê, thu nhập tuy ít ửi nhưng bù lại, gia đình êm ấm.
Tuy nhiên, quãng thời gian ấy kéo dà i không được bao lâu khi mà cơn bão ma túy trà n vử phố huyện Đô Lương. Trong vòng xoay tít mù đó của đồng tiửn, Lê Văn Quân không chiến thắng nổi ma lực chết người của nà ng tiên nâu. Ban đầu chỉ là tham gia mua bán lẻ để hưởng hoa hồng chênh lệch, vử sau sa và o hút hít rồi chuyển sang chích choác. Chỉ đến khi ngã bệnh, Quân mới sực tỉnh thì cũng là lúc phát hiện ra mình nhiễm căn bệnh HIV quái ác, đã chuyển sang AIDS giai đoạn cuối.
Chẳng bao lâu sau đó, chồng chết vì ết, một mình nuôi hai đứa con nhử đang tuổi ăn tuổi học, cộng với bà mẹ chồng tuổi đã ngoà i 70 là quá sức đối với Tình. Bán cà phê không đủ sống, bí bách, chị bán nốt thân xác mình cho khách mua vui. Tuy là gái đã có chồng, hai đứa con nhưng khuôn mặt xinh đẹp cộng với dáng người chuẩn", Tình luôn là ước ao của bất cứ gã đà n ông hám của lạ nà o.
Tình chấp nhận mọi yêu cầu, kể cả việc không sử dụng OK! |
Cũng chẳng ai nhớ ra Tình bắt đầu hà nh nghử mại dâm từ ngà y tháng năm nà o, chỉ biết rằng khách lạ có, quen có và o quán của cô không chỉ uống cà phê mà còn tới bến luôn với cô chủ xinh đẹp. Người ta rỉ tai nhau, khách tới ngà y cà ng đông. Thậm chí, nhiửu quý ông còn khoái chí khi Tình chấp nhận mọi yêu cầu, kể cả việc không sử dụng OK! Đây cũng chính là căn nguyên của mọi khổ đau, lo lắng bởi hà nh nghử được một thời gian thì Phan Thị Tình thấy sức khửe mình suy sụp. Một ngà y cuối tháng 11/2007, chị lặng lẽ đi xét nghiệm thì mới hay, mình đã bị nhiễm HIV.
Đau đớn hơn, cái chết không đến từ những cuộc mây mưa với khách chơi mà căn bệnh nà y chị bị lây nhiễm từ chồng. Cũng như đức lang quân, ngà y phát hiện ra mầm bệnh cũng là lúc chị biết mình cận kử với cái chết. Sau một thời gian ngắn điửu trị tại bệnh viện, Tình lặng lẽ khăn gói vử nhà , chuẩn bị cho một cuộc ra đi trong đau đớn và lặng lẽ đã được dự báo trước.
Thế nhưng, có một điửu chẳng ai ngử đến, ấy là trong thời kử³ Tình phát hiện ra mình mắc căn bệnh thế kỷ, hà ng trăm quý ông trót lỡ vui vẻ với chị đã sốc thực sự khi mà trong lúc quan hệ, họ đã cố tình không sử dụng biện pháp an toà n để phòng bệnh. Vậy là , thông tin Tình sắp chết vì ết vừa lan đi, cả thị trấn nhử bé lẫn vùng phụ cận xôn xao, ầm ĩ. Trong lúc các ông chồng đang hồn xiêu phách lạc, đứng ngồi không yên thì các bà vợ lại sục sôi lên để tra vấn, dò xét thái độ của từng đấng lang quân xem họ có rước mầm bệnh vử nhà hay không.
Câu chuyện thật như bịa nà y cứ râm ran, nhử to suốt cả tháng trời khiến cho chính quyửn địa phương phải và o cuộc để trấn an dư luận. Chưa dừng lại ở đó, cũng trong thời điểm Phan Thị Tình đang nằm chử ngà y ra đi trong cô quạnh, người dân nơi đây lại kháo nhau rằng, cô nà y đang sở hữu một cuốn nhật ký ghi rõ tên tuổi, chức sắc của từng người đã từng quan hệ tình dục với mình và o giử nà o, ngà y tháng năm nà o, ai sử dụng biện pháp an toà n, còn ai không thích OK đã khiến cho hà ng trăm người lại một phen thót tim. Nhiửu người còn rình rập trước cửa nhà , bà y đặt chuyện đến thăm Tình để dò hửi chuyện cuốn nhật ký.
Chỉ đến khi mấy anh Công an đến là m việc, Tình mới chua xót bảo, đúng là chị có cuốn nhật ký đó, đó là kỷ niệm của những ngà y mới yêu thương nhau, chồng chị đã dạy cho chị biết đọc, biết viết. Nói đúng hơn, đấy là cuốn vở mà phần đầu là học vỡ lòng, còn phần sau là những dòng ghi chép chị dà nh để nói vử chồng và cả sự tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chết khi biết mình bị trọng bệnh. Sự thật được công bố, mọi người thở phà o nhẹ nhõm, cứ tưởng tên mình đã được đưa và o danh sách đen như lời đồn thổi thì coi như chỉ còn nước chui xuống lỗ để khửi nghe dư luận đà m tiếu. Hà ng trăm quý ông đi tư vấn vử Si đa Anh Đặng Ngọc Mạnh - Cán bộ Trung tâm y tế dự phòng Đô Lương kể lại: Ngay hôm đầu tiên Tình và o viện, có một thanh niên đến tư vấn vử HIV/AIDS.
Trông anh ta hoảng loạn và hết sức lo lắng vử sức khửe của mình, thậm chí khi ngồi lâu hai cẳng chân bị tê, anh ta liửn chỉ và o đôi chân của mình và luôn miệng hửi: Bác sĩ ơi, chân em bị tê như thế nà y có phải bị Si-đa không?. Ban đầu, anh ta nói quê ở Thanh Chương nhưng sau thú nhận là quê Đô Lương. Trong một lần gần gũi Tình, anh đã không mang bao cao su. Các bác sĩ Phòng Xét nghiệm, Khoa Cận lâm sà ng tiến hà nh lấy mẫu máu, thử test cho người thanh niên nói trên, kết quả âm tính.
Biết mình không bị lây nhiễm HIV, anh ta cầm biên bản xét nghiệm chạy thẳng một mạch ra khửi trung tâm, nét mặt rạng rỡ quên cả cảm ơn các bác sĩ. Anh Mạnh kể thêm một trường hợp khác cùng đến xét nghiệm. Anh nà y mạnh bạo hơn và chia sẻ nhiửu hơn khi cho hay, anh ta chỉ còn nửa tháng nữa là cưới vợ, trong lúc đến uống cà phê thấy cô chủ xinh xắn, sẵn có hơi men đã gạ gẫm, những tưởng đùa cho vui ai ngử cô ấy đồng ý thật. Trong lúc chuẩn bị hà nh sự, đối tác có cho anh biết mình đã bị bệnh ết nhưng đang lúc hứng khởi, lại xuất thân từ quê là ng, anh chẳng quan tâm ết hay ếch là cái quái gì, cứ thế lâm trận.
Mãi đến khi hay tin Tình sắp lìa đời vì con ết, anh mới tá hửa đi xét nghiệm. Theo số liệu thống kê, tại Trung tâm Y tế dự phòng Đô Lương thời điểm nà y, có khoảng và i ba chục nam thanh niên đến xin tư vấn và xét nghiệm vử HIV. Tất cả họ đửu chung tâm trạng lo lắng, bất an và đửu cho biết, họ trót quan hệ với một gái mại dâm mà không sử dụng biện pháp an toà n. Khi được hửi, liệu cô ấy có phải là Tình không thì tất cả đửu tìm cách lảng tránh câu trả lời.
Tìm hiểu thêm tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Nghệ An chúng tôi được biết thêm, một tháng trước và sau khi Phan Thị Tình mất, số lượng người đến tư vấn vử HIV tăng đột biến, trung bình mỗi ngà y có khoảng 3 - 4 người, đa phần là nam giới đến để tư vấn. Không rõ những người nà y có liên quan đến cuộc đời của Tình hay không nhưng cái chết vì HIV của cô gái là ng chơi cùng với những lời đồn thổi vử cuốn nhật ký chết người đã là m cho hà ng trăm quý ông đã được một phen khiếp vía. Phan Thị Tình chết, để lại hai đứa con thơ, đứa lớn đã và o cấp 3, đứa nhử cũng đang học lớp 6.
Hai đứa trẻ không chỉ gánh chịu nỗi đau mất cha, mất mẹ mà những tiếng thị phi đâu đó thi thoảng vẫn còn hắt đến. Chỉ mong sao, hai đứa sẽ luôn có đủ bản lĩnh vững và ng để vượt qua tất cả, luôn xứng đáng với sự kử³ vọng của bạn bè, thầy cô và đặc biệt là người bà đã ngoà i 80 tuổi mà không một thoáng lăn tăn vử quá khứ buồn của đấng sinh thà nh đã có công sinh mà không là m tròn bổn phận dườ¡ng dục chúng khôn lớn.