Những cơn mưa rà o bất chợt xua tan đi cái nóng oi ả của mùa hè, cuốn trôi đi hết bụm bặm của ngà y dà i. Mùa thu đến tự bao giử, là hôm nay ư hay đã đến từ hôm qua. Bên tai bỗng vang lên giọng hát ngọt ngà o của chị Bống, khiến Hà Nội cà ng trở nên thơ mộng, đẹp và quyến rũ hơn.
"Hà Nội mùa thu!
Cây cơm nguội và ng, cây bà ng lá đử nằm kử bên nhau phố xưa nhà đử mái ngói thâm nâu.
Hà Nội mùa thu - mùa thu Hà Nội.
Mùa hoa sữa vử thơm từng cơn gió.
Mùa cốm xanh vử thơm bà n tay nhử phố sữa vỉa hè thơm bước chân qua...."
Khoác cho mình chiếc áo cánh mửng, tôi vội vã dắt xe rời khửi nhà xuống phố để tận hưởng những cơn gió đầu thu se lạnh. Nhưng cái lạnh đầu thu không đủ để khiến ta phải run rẩy. Tôi hít một hơi thật sâu, để cảm nhận luồng không khí tươi mát chạy dọc cơ thể. Những cơn gió nhè nhẹ khẽ vuốt ve là n tóc, như thổi bay hết muộn phiửn trong lòng. Trên những nhánh cây còn loang dấu những vệt nước đọng lại từ cơn mưa hồi chiửu. Vạn vật trở lên tươi mới, con người cũng vì thế mà thanh thản, dịu dà ng hơn.
Tôi dừng chân ở một quán ăn vặt trên con phố ngắn nhất Hà Nội. Nếu hửi địa chỉ ăn nộm bò khô thì chắc chắn bạn sẽ được chỉ ngay đến phố Hoà n Kiếm. Con phố nhử nép mình dưới những dãy nhà cao lớn chỉ dà i vửn vẹn và i chục mét, nhưng bất cứ ai đến Hà Nội chắc hẳn sẽ không quên ghé thăm nơi đây để thưởng thức những món ăn vặt ngon tuyệt. Tôi ngồi đó suốt một giử đồng hồ, để lắng nghe dăm ba câu chuyện tếu, và i tiếng cười đùa vui vẻ từ nhóm bạn bà n bên cạnh. Nhưng đó chỉ là cái cớ để tôi ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập trên phố, ngắm trời mây và ngắm lá thu rơi.
Mùa thu Hà Nội, người ta dễ dà ng tìm được những khung cảnh bình yên, lãng mạn ngay giữa phố phường ồn à o, náo nhiệt. Thời gian như trôi chậm hơn, một chút suy tư lảng bảng măng giắc như tơ nhện. Tôi phóng xe đi chầm chậm để cảm nhận bước đi của mùa thu nhẹ nhà ng, điửm tĩnh và để chiêm nghiệm, suy tư vử con người vử cuộc sống.
Dạo một vòng quanh Hồ Gươm để nhìn ngắm mùa thu. Các loại xe hơi, xe máy hiện đại chạy vùn vụt trên đường, nhưng hồ vẫn dà nh cho những người đi bộ. Đó là một gốc cây xum xuê, một vườn hoa rực rỡ, hay một cây cầu Thê Húc duyên dáng. Khách du lịch nước ngoà i thật lạ - họ đi vòng quanh hồ đến ba vòng vẫn chưa đã. Vừa đi, họ vừa thong thả nhẩn nha ngắm cảnh, chụp hình, chốc chốc lại hí hoáy ghi chép. Còn những đôi yêu nhau đang tâm sự điửu gì đó, mà chốc lát lại thấy chà ng trai chỉ tay hướng lên bầu trời vử phía những ngôi sao sáng lấp lánh. Xa xa lại có chà ng thanh niên mua một bông hoa hồng của người bán dạo, để tử tình với cô bạn gái dễ thương.
Chỗ góc Hồ Gươm có hà ng chục cây liễu bên nhau, có lúc quà ng tóc và o nhau mà thì thầm. Không ai có thể ghi lại hết từng giử từng ngà y của một năm, của một thế kỷ và của cả một đời người.
Tôi lang thang và o những con phố quen thuộc, gặp lại bao điửu nhắc nhở những thuở Hà Nội có ta và chưa có ta. Hà Nội ồn à o không cần biết ai sống thế nà o, có người đi học và người dạy học, người viết báo và người đọc báo, người bử thà nh phố để vử quê, còn có người bử quê để ra thà nh phố, đang ngơ ngác tìm nhà ... Ta ở giữa đó chăng hay bên lử những điửu quen thuộc, mà chẳng thể xác định như lá thì phải xanh, như nước phải mửm và như vôi thì trắng.
Vòng vèo phố cổ Hà Nội. Những con phố xưa với ngôi nhà cổ bé xíu, mái ngói "thâm nâu" nép mình dưới những tán bà ng rợp mát. Mới đầu thu nên lá bà ng vẫn xanh. Dưới gốc bà ng, một và i hà ng cốm bán rong. Món quà quê quý giá ấy được bọc trong lá sen xanh thơm phức. Ai mà lầm được cái gánh cốm Vòng có cái đòn gánh dị thường một đầu thẳng một đầu cong vút lên. Cái gánh cốm Vòng cổ truyửn đã quen quá đi rồi với con mắt của người Hà Nội. Cái món quà thơm là nh ấy vẫn có chỗ đứng giữa cuộc đời ngà y cà ng sôi động gấp gáp nà y.
Tôi chạy xe lên đường Thanh Niên, con đường được mệnh danh là "con đường đẹp nhất Hà Nội". Một bên là Hồ Tây, một bên là hồ Trúc Bạch. Đó là con đường của cây xanh, của "Hồ Tây chiửu thu mặt nước và ng lay bử xa mời gọi", của lứa đôi và của những lãng mạn rất đời thường. Hồ Tây bây giử không còn vắng vẻ yên tĩnh, thay và o đó là những hà ng quán dịch vụ hiện lên san sát nhau. Nhưng con đường vẫn rất đẹp, rất quyến rũ. Thong thả đi dạo từ đầu đường Thanh Niên, rồi qua đửn Quán Thánh, tôi chọn một ghế đá sạch sẽ và ngồi ngắm mặt hồ.
Cách chỗ tôi ngồi chừng 10 mét, có một cặp tình nhân. Cô gái nhử xinh xắn đang tựa đầu và o vai chà ng thanh niên. Quả đúng là sức mạnh của những người đang yêu, chẳng cần những lời hoa mử¹ ngọt ngà o, chỉ cần nhìn và o đáy mắt của đối phương và lắng nghe nhịp đập của con tim cũng khiến họ ngồi bên nhau hà ng giử mà không nhà m chán. Chốc chốc lại thấy chà ng thanh niên quay đầu sang nhìn cô gái và cười hạnh phúc. Bất giác tôi ghen tị với cô gái ấy nhưng tôi không buồn bởi chắc hẳn ở đâu đó cũng có người đà n ông định mệnh đang chử đợi tôi.
Mùa thu Hà Nội là mùa của những cung bậc sắc thái tình cảm, xa gần nhung nhớ, là mùa của những ký ức ngọt ngà o chợt ùa vử, của nhớ mong yêu thương và cả giận hửn trách móc. Bây giử tôi mới hiểu, không phải ngẫu nhiên mà người ta nói mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm của Hà Nội. Bởi mắt tôi trông thấy độ biến mà u tinh tế từ xanh biếc sang xanh non, chuyển dần sang và ng rồi cam và cuối cùng là đử thắm của sắc thu. Bởi tôi ngửi thấy mùi hương ngai ngái từ những thân gỗ ẩm mục. Bởi tôi nếm được vị ngọt ngà o và trong là nh của khí thu. Bởi tai tôi nghe được tiếng lá chạm nhẹ xuống chỗ ngồi. Và bởi da tôi cảm nhận được sự mơn man của gió thu.
Mùa thu đến và đi rất tình cử. Mùa thu lặng lẽ và dịu dà ng đi và o quử¹ đạo thời gian của tự nhiên. Mùa thu tuy ngắn ngủi nhưng gợi cho ta biết bao cảm xúc và mộng ước trong cuộc sống hăng say. Để cho ta biết trong bốn mùa có một mùa để ta nhìn nhận lại mình, tìm lại con người đích thực của mình để sống đẹp hơn và biết tin và hy vọng và o những người quanh mình.