Độ nóng của tranh cãi nà y cà ng tăng khi TP.HCM dùng điểm kiểm tra nà y để là m cơ sở xét tuyển và o lớp 6.
Nguồn ảnh: benconmoingay |
Ra đử mơ hồ hay học sinh kém
Với người lớn, không có gì khó khi phân biệt buổi học với tiết học. Ai cũng biết sẽ phải tả cảnh trường khi buổi học (có thể là hết buổi sáng hay hết buổi chiửu) mà sẽ không tả cảnh trường sau một tiết học (tức giử ra chơi).
Tuy nhiên, nhiửu phụ huynh lại cho rằng, với lứa tuổi lớp 5, các em sẽ không phân biệt được buổi học với tiết học, do vậy, nhiửu em lại tả giử ra chơi.
Trên diễn đà n của nhiửu báo, số lượng người cho rằng đử nà y bình thường xấp xỉ bằng số lượng độc giả cho rằng đử nà y bất thường với học sinh.
Một độc giả của báo Tuổi Trẻ cho biết: Chắc chỉ có những phụ huynh có con em vô tình là m đúng đử mới cho rằng đử bà i hay. Tôi nói vô tình vì rõ rà ng ở lứa tuổi nà y các em không thể hiểu được thế nà o là 1 buổi, 2 buổi hay... nửa buổi.
Khái niệm "buổi" ở đây chỉ là do các em nghe quen do người lớn sử dụng chứ không phải do các em được học định nghĩa "buổi" là gì. Thử hửi cấp tiểu học từ ngữ các em đâu hiểu chính xác, mọi từ có thể hiểu nhiửu nghĩa đửu phải được cân nhắc khi ra đử.
Độc giả khác phản pháo lại: Học sinh không phân biệt được thế nà o là buổi học thế nà o là tiết học thì đó là lỗi của ai? Đử như thế không thể gọi là đánh đố vì hai khái niệm đó rất rõ rà ng. Không ai gọi kết thúc tiết học là kết thúc buổi học cả.
Một ngà y chỉ có 4 buổi sáng, trưa, chiửu, tối. Không thể nà o gọi tiết học là một buổi học cả. Nếu ai thắc mắc xin xem lại từ điển tiếng Việt. Học sinh không hiểu được có hai người phải chịu trách nhiệm là giáo viên giảng dạy và phụ huynh.
Một độc giả khác đồng tình: Các bạn cứ nói học sinh không phân biệt được một trong những từ đơn giản là buổi học thì các em nên xem mình có đang học đúng lớp hay không. Đử cho như thế đã là m cho ta thấy những khuyết điểm vử tiếng Việt của học sinh.
Không những thế mà còn tình trạng học bà i mẫu để là m bà i để rồi khi học lên ĐH ngay cả một báo cáo cũng không biết viết thế nà o, các từ đơn giản cũng viết sai. Phụ huynh cứ bảo vệ cho con em mình nhưng các vị có biết hậu quả của việc bảo vệ đó không.
Lỗi tại học tủ
Chị Lan Phương, có con đang học tiểu học ở Anh cho biết, chính cách dạy theo kiểu áp đặt mới dẫn tới những tranh luận như trên.
Giáo dục ở các nước phát triển, người ta không bắt các em phải viết văn theo đúng barem chấm điểm, mà chấm theo kiểu: cách học sinh lập luận một vấn đử như thế nà o mới là quan trọng. Nếu vấn đử A là đúng thì các em phải lập luận chứng tử nó là đúng hoặc ngược lại. Không chỉ như vậy, các em còn phải nói thêm, nếu có người hiểu khác với suy nghĩ của em thì tại sao (cách nà y cho điểm rất cao). Như vậy, HS không bao giử suy nghĩ một chiửu vử một vấn đử.
Đồng thời, tôn trọng suy nghĩ của các em quan trọng hơn việc thầy (cô) suy nghĩ thế nà o.
Giáo viên của một trường tiểu học cho biết: vì áp lực thà nh tích lên vai mỗi giáo viên, nên các cô giáo dạy văn phải chọn một cách an toà n: với một đử văn thì cô hướng dẫn cả lớp là m theo mẫu cô gợi ý, nhất là những đợt kiểm tra nhạy cảm, vì thế mới có chuyện, bà i văn cả lớp kiểm tra một tiết vừa qua na ná như nhau.
Bà Mai Nhị Hà , chuyên viên Phòng tiểu học, Sở GD-ĐT Hà Nội cũng công nhận một thực tế: Việc HS là m văn chưa tốt không phải do đử văn mà là do phương pháp dạy tập là m văn của chúng ta đang có vấn đử. Dạy tiểu học rất vất vả, một giáo viên chủ nhiệm dạy học sinh tất cả các môn học, chưa kể tới việc học sinh đông, lớp chật chội, thời tiết nóng,... và đặc biệt - mức lương rất thấp.
Trong bối cảnh như vậy, giáo viên chúng ta dạy tập là m văn nghiêng nhiửu sang thói quen dạy văn mẫu - thay vì dạy học sinh phương pháp là m bà i văn tả theo dạng đử mở.
Ví dụ : đử bà i SGK đưa ra "Em hãy tả một con vật mà em yêu thích", thay vì mỗi em sẽ tả một con vật mình thích riêng thì đa phần GV hướng học sinh trong cả lớp tả một con vật như con mèo (hoặc con gà ,...). Tại sao lại như vậy ? Như vậy để GV chúng ta đỡ mất thời gian chữa từng bà i cho học sinh, đỡ mất thời gian tìm tư liệu,..."
Độc giả Hoà ng Thuử³ Vinh chia sẻ: Chẳng qua giáo viên thường cho chép văn mẫu, học sinh học thuộc lòng văn mẫu nên khi gặp đử hơi khác một chút là không là m được. Điửu nà y giải thích rất rõ tại sao khi lên cấp 3 học sinh không biết phân tích đử và là m văn. Tôi ủng hộ cho việc ra đử mở, đòi hửi học sinh suy luận, vừa tránh học thêm, dạy thêm, vừa phân loại được học sinh. Đừng ra mãi những đử cũ mèm nữa.