Justinas Marcinkevicius (Nga)
Mùa xuân
Xa,
Trên mặt đất bốc hơi, khô khốc
Một cô gái chạy nhanh tới gần
Có lẽ em chừng mười bảy tuổi xuân
Em chẳng thể làm gì hơn là chạy
Chiếc áo bông xanh của em
Và tóc em
Những ngọn cờ vẫy gọi
Mặt đất, hàng nghìn triệu năm trời, còn mới
Luôn mở lòng cho hạt nảy mầm xanh
Và đón vào lòng mình
Như hạt thóc
Đôi bàn chân trần trắng mịn của em
Tất cả hãy còn xa. Nhưng từ đâu đó khó quên
Sự chờ đợi hân hoan trước một mùa gặt mới?
Nicolas Guillen (Cuba)
Người vợ mới cưới
Với chiếc thắt lưng miền xích đạo bên hông
Như kết lại một quả địa cầu bé nhỏ
Người đàn bà da đen, người vợ mới kết hôn, bước đi như vậy đó
Trong bộ áo quần mỏng dính quấn quanh.
Được tôn thờ bằng những cây cọ biếc xanh
Mới hiện ra một thần vệ nữ
Nàng mang lời nói chân phương
Mang cả thân hình khỏe khoắn
Cả giọng nói, hàm răng, dáng nhảy, ban mai.
Tia sáng của bầu máu trẻ
Dưới làn da mát thơm
Và bàn chân không hề biết mỏi
Theo vết chân thú rừng
Gõ trống trong rừng xưa.
Dino Campana (Italia)
Mấy ca khúc tặng nàng
Di-bi-la A-lê-ra-mô
1- Dáng hình em
Những mũi tên làm đẹp cả dòng sông
Và những chiếc cầu vồng làm khung trời tăng vẻ đẹp
Trong những chiếc cầu vồng có dáng hình em.
Ánh sáng bạc trong hơn cả sắc trời kỳ diệu
Và đẹp hơn chính là dáng hình em.
Dáng hình em đẹp hơn ánh sáng bạc trong bóng
của cầu vồng
Đẹp hơn cả nàng Xe-re có mái tóc vàng tươi, óng ả…
2- Về khung cảnh một vùng quê nổi tiếng
Về khung cảnh một vùng quê nổi tiếng
Kỷ niệm đời ta dệt mãi không thôi
Có bàn chân nàng khẽ bước trong hồn tôi
Với phong cảnh một vùng quê nổi tiếng…
Bước chân nàng và cái nhìn trìu mến
Cái nhìn trong veo của nàng trinh nữ
Những bước chân em lặng thầm như kỷ niệm.
Lồng ngực em trào lên sức sống
Và đôi mắt em, nguồn ánh sáng không cùng…
3- Nơi thành phố vắng, bên em…
Nơi thành phố vắng, bên em
Trên con đường, bước trong đêm ngập ngừng
Tim đập hối hả. Lại dừng
Mà nào yên. Nhịp không cùng. Chẳng thôi…
Bên em. Mà ngỡ xa rồi
Cánh xuân biêng biếc, liên hồi vẫy anh…
Miklos Radnoti (Hungari)
Thư gửi em
(Trích)
Bao giờ lại gặp em, anh nào có biết
Em, kho châu báu, mạnh như ngọn núi Psalm
Đẹp như ánh sáng và bóng râm
Ôi, nếu bị mù, anh vẫn tìm được em mà không hề
nhầm lẫn;
Phong cảnh che giấu em, em vẫn chập chờn bay lượn
Trước mắt anh, trong nhịp sống yên lành
Sự thật đã vậy rồi, giờ trong giấc mơ anh
Em lại vẫn tuyệt vời trong cái giếng sâu
những năm anh còn bé nhỏ…
Stanka Pentschewa (Bulgaria)
Không đề
Tốt nhất là khi được kết thúc kịp thời
Anh hãy sớm rời bếp lửa
Trước khi lửa tắt thành tro
Mắt anh hãy sớm quay về phía khác
Trước khi nhìn em lạnh lùng.
Em chẳng thích nhìn những bông hoa héo khô
Và những cốc rượu từ lâu dốc cạn
Đừng bao giờ chạm tới người em
Mà tình yêu chẳng có.
Franz Faber (Đức)
Đêm Ả Rập
Sẽ chẳng bao giờ anh có thể quên
Cái đêm ấy cùng em trên bãi biển
Trên mái lều che, cả trời sao hiển hiện
Khi ngực em lấp lánh dưới sao trời!
Anh đến đây, tự miền quê xa lạ
Kẻ vô thần, đâu dám liều thân!
Nhưng em chỉ mỉm cười, và toàn thân óng ả
Như vị thần dâng sức sống thanh tân!
Đêm ấy dưới sao trời, anh với em hòa hợp
Chỉ tiếc cuộc đời ngắn quá, phải không em?
Em là nguồn thiêng làm anh choáng ngợp
Anh đã lặn vào em, qua ánh mắt dịu hiền.
Mái tóc anh, em ơi, giờ đây đã bạc
Mà hồn anh, nói thật tình, vẫn trẻ như xưa
Anh sống mãi với đêm hè Ả Rập
Đêm lộng lẫy sao trời, đêm chấp chới mộng mơ…
M. Ban Dai Ra (Brazil)
Niềm thương cảm
Lòng tôi thương cảm vô cùng
Những con chim hết vẫy vùng, véo von
Những côn trùng bé cỏn con
Mòn đêm rả rích, gieo buồn không trung…
Lòng tôi thương cảm vô cùng
Những người phụ nữ xưa từng đẹp xinh
Mà nay đổi sắc thay hình
Vốn làm bao kẻ tuổi xanh điên đầu!
Giờ thì ai thiết nữa đâu
Hỡi người lặng lẽ buổi đầu yêu tôi!
Lòng tôi thương cảm bời bời
Những bài thơ chửa thành lời, thành câu
Những người đa cảm thuở nào
Về già, đâu nỡ buông câu bạc tình!
Ta thương, ta cảm vì mình
Sương rơi từng giọt lung linh trên mồ
Ấy đồ trang sức quạnh cô
Tiễn người xưa, hóa hư vô trên đời…
Trần Đương
dịch từ bản tiếng Đức, trong tập “Những vần thơ tặng người yêu” - Nhà xuất bản Volk und Welt, Berlin - 1974