Gặp nhau là duyên, lấy nhau là phận, con là lộc trời, có được lộc, ai mà chẳng vui, chẳng mừng. Nhưng với những cặp vợ chồng lấy nhau lâu rồi mà không có con, thì niửm mong mửi có tiếng trẻ thơ trong nhà trở nên bức thiết hơn bao giử hết. Họ tìm mọi cách, chạy vạy khắp nơi, thử lên thử xuống tất cả các phương pháp và bà i thuốc, để có chính đứa con ˜do mình đẻ ra™. Nhưng khi đứa bé ra đời, liệu rằng, họ chỉ có toà n niửm vui?
Những lời ˜đà m tiếu™
Vợ chồng anh Lâm, chị Ngân lấy nhau gần chục năm trời, nhưng trong căn nhà tầng cao rộng ấy, lúc nà o cũng chỉ có có bóng dáng của hai người, một là anh, hai là chị. Nỗi buồn không con đè nặng lên tâm lý của người là m mẹ, là m vợ, là m con dâu trưởng như chị.
Các em thì đã đử huử, có nếp có tẻ cả rồi. Chỉ anh chị là đi vử một mình. Bà n đi tính lại, chạy chữa tứ phương và vẫn không được, không rõ nguyên nhân, có chăng thì là do ˜tinh trùng của anh bất thường™ nên không có khả năng giao hợp, cuối cùng anh chị bà n tính với nhau đi thụ tinh nhân tạo.
Kết quả của ˜biện pháp™ và nhu cầu có con bức thiết đó là một bé gái và một bé trai lần lượt ra đời trong ba năm, khiến nỗi vui mừng của anh chị lớn hơn gấp bội. Vậy là ngôi nhà rộng từ nay có thêm tiếng cười con trẻ, có thêm sự lo lắng và quan tâm, cũng có thêm một niửm hạnh phúc vô bử mà chỉ những người hiếm muộn mới hiểu hết được.
Nhưng niửm vui chưa kịp nhân lên, niửm hạnh phúc chưa được thửa mãn, thì chị đã vội nhận vử cho mình những ánh mắt nghi hoặc, những lời đà m tiếu khó nghe từ chính những người hà ng xóm... đã động viên anh chị đi thụ tinh nhân tạo.
Ở cái thị trấn nà y, có vẻ sôi động và sầm uất là thế, nhưng những thông tin mà người ta biết đến không phải qua sách báo, hay truyửn hình, mà là từ những ... cái rỉ tai. Thà nh ra họ cứ ˜ù ù cạc cạc™ biết vậy thôi, chứ nà o có mấy người thực sự hiểu được bản chất của vấn đử.
Không chỉ người ngoà i mà bản thân chồng chị cũng khiến chị khổ tâm (Ảnh minh họa)
Vậy nên, chuyện đi thụ tinh nhân tạo của anh chị cũng thế. Họ nghe, rồi truyửn tai nhau, rồi cũng ra và o khuyến khích chị để chị sớm được thửa cái mong muốn là m mẹ. Nhưng rồi, đến khi cái lời khuyên của họ đi và o hiện thực và có kết quả, họ lại đem nó ra mổ xẻ với chiửu hướng khác.
Thôi thì đủ các loại tình huống được vạch ra, đủ loại thêu dệt và suy diễn được khơi lên và nhận định. Người thì kêu chị đi ˜cặp bồ™, có chửa, người thì chê chị ˜già rồi còn chơi chóng mửi™, đã chịu được từng ấy năm rồi, sao không chịu nốt đi, giử lại tự nhiên sồn sồn con với cái; người thì lại quay sang mắng nhiếc chị... cứ thế, mỗi người một suy nghĩ, nói ít, đồn nhiửu, khiến chị như quả bóng, quay vòng giữa mớ bòng bong hỗn độn. Vốn dĩ, không ai hiểu... thụ tinh nhân tạo là như thế nà o, thậm chí có hiểu, họ cũng không thể át nổi... đám đông.
Nhìn những đứa con kháu khỉnh đang lớn lên từng ngà y, chị vừa mừng vừa lo. Không biết rồi, sẽ còn những gì xảy ra, khi những đứa trẻ trưởng thà nh.
Bi kịch từ trong nhà
Nỗi lo của chị quả là có cơ sở, bởi những ánh mắt bất lợi nhìn vử phía mình không khửi khiến chị chạnh lòng, nhưng chị không ngử tới, nỗi đau của chị không phải từ người ngoà i... mà từ chính chồng chị.
Lúc đầu anh Lâm cũng thương vợ, cũng nghĩ do mình nên vợ mới phải gánh gánh nặng đó. Nên anh cũng muốn là m cái gì đó để vợ vui, cũng muốn có con để vui cửa vui nhà và thửa cái mong ước được là m cha. Nghe nói đi thụ tinh nhân tạo, vợ chồng anh sẽ vẫn có cơ hội là m bố, là m mẹ, mà những đứa con sinh ra, vẫn ˜là con mình™, anh vui lắm, và động viên chị mau đến bệnh viện để tiến hà nh cấy ghép.
Anh không nghi kị gì vợ, nhưng anh nghi ngử bệnh viện... (Ảnh minh họa)
Niửm vui chưa kịp đầy theo những đứa con ˜vuông tròn™, anh đã thấy nỗi buồn ập đến khi cả hai đứa con... không đứa nà o giống anh.
Nhìn những đứa con của chính mình mà anh vẫn có cảm giác con người khác, thấy nó cứ sao sao ấy. Thêm và o đó, những lời bà n ra, tán và o của hà ng xóm, lại đầy mối nghi hoặc trong anh lên cao hơn. Anh không nghi kị gì vợ, nhưng anh nghi ngử bệnh viện, ngử ngợ tinh trùng cấy và o tử cung của chị, không phải của anh, nên chúng mới ˜không giống lông, cũng không giống cánh™ thế chứ.
Và từ chỗ nghi ngử, không muốn mình là m thằng chồng ˜có mắt như mù™, không muốn mình ˜thừa hơi đi rước con người khác vử nuôi™ như thiên hạ xì xà o, anh là m ngơ với những đứa con... và với chính vợ mình.
Lỗi là do anh, nhưng giử anh lại đổ hết cho chị, anh kêu vì chị mà cái nhà đang yến ấm thà nh ra thế, anh kêu con với chả cái, mệt đầu mệt óc, khiến chị đứng ngồi không yên.
Anh vẫn ở chung, sống chung nhà , nhưng cùng với sự lớn lên của những đứa trẻ là sự thử ơ tăng cao của anh. Thậm chí, nếu có hôm nà o chị vắng nhà , thì y rằng những hôm đó, hai đứa trẻ bị mắng, thậm chí là bị đòn. Không là m gì anh cũng mắng, là m gì thì ˜chớ chết™. Vậy nên, hai đứa trẻ lớn lên mà ˜sợ bố như sợ cọp™, thậm chí nó còn chẳng dám gần, vì chỉ bị mắng.
Nhìn con, những khúc ruột do chính mình đẻ ra, chị thấy thương, thấy xót. Chị khóc lóc, rồi thì phân tích cho anh hiểu, chị còn mang cả sách báo vử cho anh đọc, thậm chí chị còn dẫn anh đến bệnh viện để chứng tử thực hư, nhưng mọi thứ dường như không thể trở vử thời điểm xuất phát được nữa.
Anh cũng xiêu xiêu đi ít nhiửu, nhưng cứ độ và i hôm, anh lại ˜giở chứng™ và mọi thứ lại y như cũ. Sống bên chồng mà tâm trí không tin vợ, sống bên con mà chỉ lo nỗi buồn bố nó ghét bử, sống giữa cộng đồng mà chị phải nhìn ngang nhìn dọc bởi những lời đà m tiếu không bao giử ngớt, cuộc sống của chị, như bị bao quanh bởi những cái lô cốt, lúc nà o cũng sẵn già nh cho chị một chỗ.
Có con, con hiếm muộn, vui mừng và nỗi lo, có ai thấu hiểu cho chị không?