Dù có là cử nhân, tiến sĩ nhưng ở lớp học đặc biệt nà y, họ tự nhận mình đang ở trình độ mầm non.
Nếu một đồng nghiệp của bạn có thói quen ngủ gật trong các buổi hát karaoke của cơ quan, bỗng một hôm hăng hái đòi cầm micro, đứng lên diễn xướng liửn tù tì ba bà i, thì đừng quá ngạc nhiên; hãy nghĩ đến khả năng anh (chị) ấy vừa tốt nghiệp một lớp học hát karaoke bí mật nà o đó.
"Hâm cũng phải học!"
Khi Hoa ngử ý rủ chồng đi luyện thanh nhạc, ngay lập tức, cô cụt hứng vì nhận được phản hồi gói gọn trong một từ: "Hâm! ". Lý lẽ của ông chồng U40 nà y lõ: Chỉ có ca sĩ mới phải học cách luyện thanh. Tự dưng vợ đòi bử tiửn để đi tranh việc với ca sĩ, nếu không có vấn đử vử thần kinh thì cũng có vấn đử vử tình cảm. "Chắc muốn học hát để và o phòng karaoke thu phục mấy anh đồng nghiệp chứ gì? Dẹp!".
Không thuyết phục được anh chồng hay ghen bóng ghen gió, Hoa lẳng lặng và o mạng, hửi "anh" Google, hi vọng có thể đạt được mục đích mà không phải phiửn đến ai. Sau một hồi tìm kiếm, có tiếng reo vang lên trong đầu người đà n bà hai con: "Tìm ra rồi, lớp học hát và o buổi trưa!"..
Từ bé đến lớn, Hoa chỉ mới được cầm micro hát có hai lần. Trong phòng karaoke, tranh tối tranh sáng, thế mà Hoa vẫn cảm nhận được vẻ mặt căng thẳng vì cố nhịn cười của mọi người. Lần đi hát thứ nhất còn cố cho xong một bà i. Lần thứ hai, Hoa chỉ muốn chui xuống đất vì xấu hổ khi có người cười phá lên thà nh tiếng trong lúc Hoa mới hát được ba câu. Thích nghêu ngao cho đỡ buồn, nhưng từ đó, Hoa chỉ dám là m thính giả trong phong trà o "khắp nơi ca hát". Tiếng cười chế nhạo đã ám ảnh Hoa suốt một thời gian dà i, đẩy lùi mọi sự tự tin và o bóng tối. Bử thói quen bắc ghế ngủ trưa ở cơ quan, Hoa đi học hát karaoke.
HoÌ£c viên đang luyêÌ£n thanh
Sau cuộc hẹn với thầy Vũ Ngọc Thương, đúng 12h 30™, tôi có mặt tại khu tập thể số 8 Trần Quốc Toản để dự thính một buổi học thanh nhạc. Đứng ở chân cầu thang đã nghe văng vẳng tiếng "mồ ô mô, mà a ma" từ trên cao vọng xuống. Trộm vía, toà n người nghiệp dư mà giọng hát lay động mà ng nhĩ thật!
Kể từ tháng 6/2010, thầy Thương đã mở được 10 lớp thanh nhạc. Nếu tính trung bình mỗi lớp có 5 học viên thì sẽ xuất hiện thêm 50 điệp khúc "mà a ma" tửa đi khắp Hà Nội. Những học viên mà tôi gặp hôm đó đửu trả lời: ở nhà , hầu như họ cất "mồ ô mô" và o im lặng. Một người giải thích: "Em mà gân cổ lên luyện giọng thì bà em lo lắng hửi: Bị là m sao thế con? ". Hết cách giải thích.
Sáng ra cửa "mồ ô mô" thì điếc tai hà ng xóm, tối ngồi trong nhà "mà a ma" thì không ai ngủ nổi. Nhiửu người có phòng cách âm nhưng lại rơi và o tình cảnh phải giấu nhẹm chuyện học nên cho hết tà i liệu và o cốp xe, vử nhà khép chặt khẩu hình. Thầy Thương truyửn cho học trò phương pháp luyện thanh bảo toà n hoà khí gia đình là chỉ cần học cách xì (ba yêu cầu của lớp luyện thanh cơ bản gồm: tập lấy hơi, tập xì, tập mẫu luyện thanh).
Riêng cái chuyện xì hơi (bằng miệng) nà y được chị em hưởng ứng nhiệt liệt. Đi bộ: xì, đứng lên ngồi xuống: xì, phóng xe từ cơ quan đến lớp học mà gặp cảnh tắc đường: xì. "Thậm chí, xi con cũng trở thà nh cơ hội để học xì rất hiệu quả", thầy Thương nửa đùa nửa thật.
Bao giử thà nh họa mi?
Mai Liên, một nữ nhân viên văn phòng tâm sự, suốt 4 năm học đại học, điửu khiến chị sợ nhất là phải đi hát cùng bạn bè. Biết mình toà n "vùi dập" nhạc nên chị chỉ là m thính giả. Hôm nà o bạn hát hay, Liên thấy trò karaoke cũng vui. Gặp người hát dở, nếu không nhìn lên mà n hình thì chả biết đó là bà i nà o, chị như bị tra tấn.
Giử 35 tuổi rồi mới được học thanh nhạc, điửu Liên khoái nhất là ở đây, mọi người buộc phải biết mình đang ở trình độ nà o. Có người khẩu hình hơi méo, thầy bắt đứng trong phòng vệ sinh, soi gương, tự điửu chỉnh. Khi ngồi dự thính một lớp học ở buổi thứ ba (lớp cơ bản có 10 buổi), bản thân tôi cũng toát mồ hôi vì có mỗi một nốt đồ thôi mà cô học gần 30 tuổi phải đánh vần đến 10 lần, thầy mới mỉm cười gật đầu.
Có mấy ông giám đốc học được và i buổi thì reo lên: "Hay quá, kiểu nà y phải nhử thầy đi hát cùng đối tác thôi". Những người "đứng trên nhiửu người" nà y thú nhận, lệ kí kết văn bản thông qua các trò ngoại giao kiểu như karaoke rất dễ khiến họ mất điểm. Hát karaoke bằng tay thì chẳng ai phải dạy ai, chứ lúc cầm micro thật thì mới thấy các cụ nói cấm có sai, "không thầy đố mà y là m nên".
Theo thầy Thương, có những lợi ích từ việc luyện thanh nhạc mà chỉ khi đi học rồi, giới văn phòng mới phát hiện ra. Với 10 buổi cơ bản, học viên có thể không tiến bộ từ trình độ "mèo kêu" lên đẳng cấp "họa mi hót", nhưng cái lợi nhãn tiửn là nhiửu người đã nhanh chóng tút lại sự tự tin của mình để hoà n thiện khả năng diễn thuyết trước đám đông.
Tôi tin và o điửu nà y, vì khi thử đứng cách thầy giáo nửa bước chân để luyện giọng, tôi gần như mất hết bình tĩnh, bao nhiêu ánh mắt đửu dồn và o cái miệng chẳng biết đang tròn hay méo của mình.
Vậy mà đã có chừng 50 con người từng đứng như tôi, bình tĩnh lên bổng, xuống trầm, bình tĩnh trau chuốt cho từng nốt "đồ rê mí", không bị tác động bởi những khen chê bên ngoà i. Nhử những tiết học gói gọn trong 1 giử nghỉ trưa, sẽ có nhiửu người cởi bử danh hiệu không mong muốn trong phòng karaoke: "Chiến sĩ ngự trị bóng tối" và kẻ "khủng bố nốt nhạc". Sẽ bớt đi nhiửu những giọng nam ngang, nữ ngang là m cho người khác có cảm giác karaoke là một cực hình.