àm ảnh tội lỗi
Người đà n ông ấy đang cố tình né tránh để khửi phải nhắc tới quá khứ tội lỗi, đang ngồi trước tôi với gương mặt bệch bạc. Hà ng ria mà các bạn tù xiến cho theo kiểu Sở Khanh đã chuyển mà u hung hung cho thấy anh ta không còn trẻ nữa. Khuôn mặt không đến nỗi đểu giả kia sao lại là sản phẩm của một tâm hồn bệnh hoạn, lạm dụng tình dục con gái nhiửu năm liửn mà không mảy may sám hối?
Lê Văn Tâm, SN 1963, quê ở tỉnh BăÌc Giang. Tâm, kẻ đang thi hà nh bản án chung thân tại traÌ£i giam Vĩnh Quang vêÌ€ haÌ€nh vi hiêÌp dâm trẻ em, ngượng ngùng khi nhắc lại quaÌ khưÌ tôÌ£i lỗi của miÌ€nh. Anh ta tử ra sươÌ£ng suÌ€ng, âÌp uÌng mãi mơÌi thôÌt đươÌ£c câu: Xin đưÌ€ng gơÌ£i laÌ£i chuyêÌ£n đau loÌ€ng âÌy, các con tôi cũng tha thứ cho tôi rồi.
Phạm nhân Lê Văn Tâm |
Tâm sinh ra trong môÌ£t gia điÌ€nh nông dân, trình độ chưa qua lơÌp 7 nhưng với vùng nông thôn nghèo thì học vấn như thế cũng là tạm đủ. Ở nhaÌ€ laÌ€m ruôÌ£ng một thời gian thì cươÌi vơÌ£, Tâm trở thà nh bố khi còn rất trẻ và oan nghiệt thay, trong khi anh ta cứ trẻ, khửe ra thì cô vợ có lẽ do ăn uống kham khổ, sòn sòn sinh con 4 đứa liửn đã vắt kiệt sức xuân khi còn quá trẻ. Chưa đến 30 tuổi, Tâm đã là m bố của 4 đứa con trong đó đứa con gái lớn cũng hơn 10 tuổi. Kinh tế eo hẹp, ngoà i là m ruộng ra, vợ chồng Tâm còn đi phu hồ, là m thuê ở các xã lân cận song việc là m thêm cũng không được thường xuyên. Con nhà nông, ngơi việc đồng, nếu không đi là m thuê thì chỉ ngồi nhà uống rượu, tán gẫu. Tâm rơi và o trạng thái đó và rượu trở thà nh bạn tối ngà y của anh ta, cái tên Tâm say cũng từ đó mà xuất hiện. Tâm bảo, bình thường không có rượu thì nói năng tỉnh táo lắm nhưng khi có tý hơi men trong người, trong đầu chỉ nghĩ tới những cảm giác vui vẻ mà anh ta xem được trong lần đi là m thợ xây xa nhà và ham muốn được là m như thế.
LâÌ€n đâÌ€u tiên xâm haÌ£i con gaÌi miÌ€nh, Tâm chỉ nhớ đó là thơÌ€i điểm gã đang đi laÌ€m than thổ phỉ ở Yên ThêÌ thiÌ€ vơÌ£ nhăÌn vêÌ€ viÌ€ nhaÌ€ chaÌy. Căn nhà được dỡ ra lợp lại mái, dà nh một góc để đặt cái giường cho cả nhà ngủ. TôÌi tôÌi, sau môÌ£t ngaÌ€y laÌ€m viêÌ£c mêÌ£t nhoaÌ€i, cả nhà Tâm gôÌ€m hai vơÌ£ chôÌ€ng gã vaÌ€ 3 đưÌa con leo lên năÌ€m chung môÌ£t chiêÌc giươÌ€ng. SưÌ£ đuÌ£ng chaÌ£m và o da thịt con gái khiêÌn thuÌ tiÌnh trong gã nổi lên, nhiêÌ€u lâÌ€n không cưỡng nổi sưÌ£ toÌ€ moÌ€ của đôi baÌ€n tay. VaÌ€, gã đã laÌ€m caÌi điêÌ€u maÌ€ không ai đươÌ£c pheÌp laÌ€m vơÌi đưÌa con gaÌi beÌ nhâÌt cuÌ€ng vơÌi những lơÌ€i duÌ£ dỗ, đe neÌ£t. MôÌ£t lâÌ€n, hai lâÌ€n rôÌ€i cưÌ thêÌ... gã như kẻ mụ mị, laÌ€m điêÌ€u đôÌ€i baÌ£i vơÌi cả 2 con gaÌi miÌ€nh cho tơÌi ngaÌ€y ngôi nhaÌ€ được sửa xong. Không coÌ€n cơÌ chung giươÌ€ng vơÌi caÌc con để là m điửu đen tối nữa, cứ nửa đêm là gã lại mò và o giường con gái cho tới ngà y biÌ£ vơÌ£ phaÌt hiêÌ£n. Đau đớn nhưng người phụ nữ nà y vẫn còn đủ lý trí để sang nhà anh chồng nói chuyện. Sau khi bà n bạc, mọi người trong gia đình thống nhất để chuyện đồi bại kia rơi và o im lặng song đổi lại là Tâm phải viết cam kết không bao giử tái phạm. Tâm đồng ý, hối hả viết cam kết nhưng tiếc rằng, anh ta đã không thực hiện được...
Mong người thân tha thứ
NeÌn tiêÌng thở daÌ€i, Tâm noÌi như thiÌ€ thâÌ€m: Tôi ân hâÌ£n lăÌm, nhiêÌ€u luÌc muôÌn chêÌt đi để đỡ phải nghĩ. Sau khi cho chồng một cơ hội nhưng Tâm không thay đổi, ngươÌ€i vơÌ£ buộc phải laÌ€m đơn ra xã và Tâm biÌ£ băÌt. VơÌi haÌ€nh vi xâm hại 2 con gái trong một thời gian dà i khoảng 6 năm, gã biÌ£ kêÌt aÌn chung thân, khi đó chưa troÌ€n 40 tuổi.
Ngà y lên trại Vĩnh Quang, Tâm xấu hổ lắm bởi ở đội nà o, anh ta cũng bị bạn tù khinh rẻ. Mọi tội lỗi đửu có thể nhận được sự cảm thông, chia sẻ và tha thứ nhưng riêng tội hiếp dâm trẻ em thì ngay cả những kẻ tù tội cũng ghét. Đằng nà y Tâm lại phạm tội ấy với chính con đẻ của mình, không phải là m hại một đứa trẻ mà cả hai cô con gái nên dù không nói ra song tôi cũng hiểu Tâm bị khinh ghét đến mức nà o. Thế nhưng, những đối xử của bạn tù với Tâm dù có ghẻ lạnh, xa lánh hay hắt hủi bao nhiêu cũng là m sao bằng với những gì anh ta gây ra cho gia đình. Hai con gái phải bán xứ mỗi đứa một phương mới lấy được chồng. Cậu con trai duy nhất chỉ học được đến lớp 4 là phải bử vì những đà m tiếu của bạn bè và dân là ng khiến cho vợ Tâm, người đà n bà bất hạnh phải bử quê, bử xứ, dắt con đi nơi khác sinh sống. Mãi đến năm 2011, duy nhất một lần anh trai và o thăm, Tâm mới biết tin vử gia đình mình.
10 năm trơÌ€i coÌ lẻ sống lầm lũi trong trại giam, Tâm tưởng sẽ phải sống trong cô đơn như thế đến hết đời, không ngử gia điÌ€nh, người thân đã không quên gã, mở rộng tấm lòng từ bi đối với một kẻ bệnh hoạn. Được cán bộ quản giáo động viên, Tâm lên phòng thăm gặp, dọc đường đi vừa mừng vừa lo không biết phải nói câu gì sau 11 năm xa cách. NhiÌ€n thâÌy anh trai, Tâm nhaÌ€o tơÌi, cổ hoÌ£ng ngheÌ£n đăÌng không thốt lên lời nà o. Rồi gã khóc, nước mắt của sự ân hận, tủi thân và mưÌ€ng rỡ. Tâm muốn hửi nhiửu lắm nhưng mãi mới nói được một câu đại loại vử vợ, vử con. Người anh thông báo mẹ đã mất rồi đưa cho Tâm một mảnh giấy trong đó chỉ vẻn vẹn có và i dòng thăm gửi nhưng với Tâm nó quý giá gấp nhiửu lần món quà được nhận. Đó là thư của con gái Tâm, cô bé giử đã có chồng con, nói đã bử qua lỗi lầm của bố, mong Tâm giữ gìn sức khửe để sớm trở vử.
Chỉ và i dòng ngắn ngủi nhưng Tâm cảm thấy cuộc đời mình như đã được cứu cánh. Anh ta bảo, kể từ hôm đó thấy cái án chung thân với mình không còn dà i như trước, trong lòng như đã cất được gánh nặng.
Với cái án không số, em chẳng biết khi nà o mới được vử nhưng cứ nghĩ đã được các con tha thứ thì dù có chết trong tù, em cũng thấy lương tâm mình thanh thản. Trên đời nà y, những người cha tội lỗi như em còn mong gì hơn thế, Tâm thà nh thật.