Mẹ bán hà ng rong, bố bại liệt nuôi con học thạc sĩ

Dòng Đời/Dân Việt| 11/04/2013 15:26

(NHN) Аói nghèo, bệnh tật và  những lo toan trên bước đường mưu sinh nhọc nhằn đã không là m vợ chồng chị Lê Thị Cúc (46 tuổi) và  anh Lê Thanh Sơn (48 tuổi, ngụ đường Nguyễn Thái Sơn, P.7, Q.Gò Vấp, TPHCM) nản lòng.

Mái ấm của họ luôn đầy ắp tiếng cười hạnh phúc bởi những điửu rất đỗi dung dị.

Trưa Sà i Gòn, bóng chị Cúc đổ dà i trên con đường Nguyễn Du (Q.Gò Vấp) cùng với chiếc xe đẩy treo lủng lẳng mấy chục gói chè đã được chuẩn bị sẵn. Gặp chúng tôi, chị vồn vã nói cười dù lưng áo đẫm mồ hôi. Аã ngót nghét 25 năm, chị quẩy gánh chè, rồi sau đó là  đẩy xe, đi khắp hang cùng ngõ hẻm trong thà nh phố.
Với chiếc xe chè nà y, chị Cúc đã nuôi cậu con trai duy nhất thà nh cử­ nhân kinh tế
Với chiếc xe chè nà y, chị Cúc đã nuôi cậu con trai duy nhất thà nh cử­ nhân kinh tế.
Bươn bả mưu sinh
Chị Cúc sinh ra trong một gia đình có đến 7 anh em, cha chạy xe ôm, mẹ là m lao công. Có được dăm ba chữ lận lưng, biết mấy phép tính cộng trừ là  chị kiên quyết đòi nghỉ học, bất kể cha mẹ, anh em khuyên nhủ hết lời. Hồi đó, niửm vui của chị là  ngà y ngà y gánh nước mướn kiếm tiửn. Lớn thêm một chút, chị đi là m thuê nhiửu hơn, khi bán vé số, lúc nhặt ve chai... Nhiửu người chọc chị là  Cúc khử, chị cười: Nghe riết thà nh quen, chẳng thấy buồn.
21 tuổi, chị lập gia đình. Chồng chị, anh Lê Thanh Sơn là  người đà n ông hiửn như đất. Tay chân anh còng quèo, đi đứng, nói năng đửu khó khăn. Gia đình chị phản đối kịch liệt, cha mẹ đòi từ mặt con gái. Vậy là , ngà y cưới chị vử nhà  chồng không có người thân bên cạnh, cũng chẳng nhiửu lời chúc tụng. ào cô dâu cũng là  tà  áo dà i đã cũ mượn của người khác. Nhưng với chị, hạnh phúc chẳng vì thế mà  vơi đi.

Chị Cúc đi bán chè quanh năm, anh Sơn thay vợ cáng đáng hết việc nhà . Hết nấu chè, anh lại tất tả lo cơm nước, dọn dẹp nhà  cử­a. Khi đã có chiếc xe đẩy, thường thì chị ngồi bán dưới một tán cây nhử trên đường Nguyễn Du từ sáng đến chiửu mới đẩy xe đi dạo tiếp. Anh hay ra phụ những lúc chị cần ăn cơm trưa, nghỉ ngơi. Anh bảo, là m người đà n ông nội trợ cũng có hạnh phúc riêng. Ấy là  khi thấy vợ trở vử sau một ngà y bon chen ngoà i đường, tấm tắc khen món cá hôm nay anh kho ngon. Là  khi thằng Nghĩa đi thi đấu taekwondo, anh hì hụi chọn tới, chọn lui những món ăn nghe nói rất tốt cho sức khửe để con tẩm bổ.

Lấy chồng rồi, chị vất vả hơn thời con gái gấp trăm ngà n lần. Anh Sơn hay đau ốm, chị trở thà nh người gánh gồng gia đình. Hết bán trái cây dạo, lại chuyển sang bán gạo, là m thuê. Cũng có lúc, chị quầy quả xuống tận sông Аồng Nai nhặt ve chai. Nhưng tính chị hiửn là nh, buôn bán bên ngoà i đụng cái gì cũng bị lừa. Nghe anh Sơn thủ thỉ: Hay vợ chồng mình nấu chè bán?, chị gật gù: Thì cứ thử­ xem sao.
Tháng 9/1987, lần đầu tiên chị quẩy gánh chè đậu đen ra chợ Gò Vấp bán. Chè ngon, khách truyửn tai nhau, lâu dần chị có nhiửu mối quen. Tích cóp mãi, đến năm 1997, chị sắm được chiếc xe đẩy. Từ đó, ngà y nắng cũng như ngà y mưa, cứ tầm 9 giử sáng là  chị đẩy xe chè đi, chừng 9 - 10 giử tối mới vử. Ngà y nà o cũng rong ruổi như vậy, chân tay mửi nhừ, nhưng miệng chị chẳng bao giử ngớt tiếng cười: Có thằng Nghĩa, tui cực mấy cũng chịu được. Có thằng Nghĩa, tui thấy đời mình đáng sống.
Anh Sơn bị sốt bại liệt từ nhử, tay chân còng quèo, dáng anh gầy gò và  giọng nói hơi ngọng. Anh gặp chị Cúc khi cả hai cùng đi là m thuê kiếm sống. Sức khửe anh yếu, chẳng thể chạy đôn, chạy đáo ngoà i đường như những người đà n ông khác. Thấy vợ vất vả mà  mình không giúp được gì, anh rất đau lòng. Rồi anh chợt nhớ đến khả năng nấu chè mà  mình học lửm được từ họ hà ng. Vậy là  anh bà n với vợ, quyết liửu một phen.
Ngà y ngà y, cứ tầm 3 giử sáng, anh dậy lui cui trong bếp luộc đậu, nạo dừa là m nước cốt để sáng ra chị mang đi bán. Ban đầu chỉ có chè đậu đen. Sau nà y, anh mà y mò nấu được nhiửu loại nữa như chè bà  ba, chè bắp, chè chuối... Anh Sơn bộc bạch: Mừng là  chè mình nấu, bà  con khen ngon. Với lại, có thằng Nghĩa, tui vất vả tí cũng chẳng nhằm nhò gì.
Minh Nghĩa (
Minh Nghĩa (hà ng đầu, thứ 3 từ phải qua) và  các võ sinh trong lớp em đang phụ dạy.
Ước mơ giản dị
Thằng Nghĩa mà  chị Cúc, anh Sơn hay nhắc tới với tất cả niửm tự hà o là  em Lê Minh Nghĩa, con trai duy nhất của anh chị. Năm 1990, Nghĩa chà o đời. Oái oăm thay, cậu bé không có bà n tay phải. Thấy con như vậy, chị Cúc ngất lịm vì xót xa.
Hồi bé, Nghĩa ốm nhom, lại hay mặc cảm nên chỉ nhốt mình trong nhà . Thương con, hễ nghe đâu có thuốc tốt, sữa tốt cho trẻ là  chị gom tiửn mua. Аến bữa, hai vợ chồng ăn cơm với muối ớt, nhường cá thịt cho con. Gần nhà  có lớp dạy võ taekwondo, chị rón rén dắt con tới xin thầy cho học với mong muốn Nghĩa sẽ mạnh dạn, cứng cáp hơn.
Thương Nghĩa nhà  nghèo lại có chí cầu tiến, thầy cô chẳng lấy đồng học phí nà o. Tuy khuyết bà n tay, nhưng Nghĩa rất sáng dạ. Nghĩa kể: Các thầy, cô dạy võ cho em là  thầy Vinh, thầy Nghĩa, cô Linh. Cứ mỗi khi em có dấu hiệu nản là  thầy, cô ra đòn nhiửu lắm.
Em bị đánh nhiửu nhất lớp đấy. Sau nà y lớn lên em mới hiểu ý nghĩa của những thế đòn đó. Thầy cô muốn dạy em phải biết đương đầu trước khó khăn, không được phép gục ngã. Bởi vậy, giử em chẳng sợ khó khăn, trong hoà n cảnh nà o cũng sẽ cố gắng đương đầu với nó để sống tốt.
Minh Nghĩa (
Minh Nghĩa (bìa trái) tham gia lớp đà o tạo, bồi dườ¡ng HLV taekwondo TP.HCM năm 2012.
Hiện nay, Nghĩa đã mang đai đen đệ tam đẳng taekwondo cùng bộ sưu tập hơn 10 tấm huy chương các loại sau những kử³ Hội khửe Phù Аổng toà n thà nh và  các giải đấu của Liên đoà n Taekwondo TP.HCM. Ngoà i ra, và o các buổi tối thứ ba, năm, bảy hằng tuần, Nghĩa còn ghé qua CLB võ thuật Thần Châu (P.7, Q.Gò Vấp) phụ thầy, cô dạy taekwondo cho các em nhử.
Thời bé, khi mới đi học, Nghĩa có những ngà y dà i mòn mửi tập viết bằng tay trái. Chữ xấu, nguệch ngoạc, không ai đọc ra, em lại cắm cúi tập đi, tập lại. Nghĩa bảo: Tuy ba luôn nói mình ít chữ, nhưng chính ba là  người đầu tiên rèn em viết, là  người thức suốt đêm cùng em bên bà n học và  cũng là  người dạy em hiểu giá trị của con chữ, nhất là  với một đứa trẻ khuyết tật, nghèo khó như em.
12 năm liửn Nghĩa đửu là  học sinh khá, giửi. Năm 2008, Nghĩa đậu và o khoa Quản trị kinh doanh, Trường đại học Kinh tế TP.HCM. 4 năm sau, cậu bé ốm yếu khi xưa đã là  cử­ nhân kinh tế. Аến tháng 12/2012, Nghĩa được nhận và o là m việc tại Văn phòng Ban chỉ đạo chương trình giảm nghèo - tăng hộ khá của TP.HCM. Không những vậy, đến tháng 3/2013, Nghĩa sẽ bắt đầu học văn bằng hai ngà nh Luật kinh doanh tại trường Аại học Kinh tế TP.HCM.
Hửi vử ước mơ, Nghĩa cười: Ba mẹ đang dà nh dụm từng đồng xu lẻ để em học lên thạc sĩ. Аó là  tâm nguyện cả đời của ba mẹ và  cũng là  ước mơ, mục tiêu phấn đấu của em. Sau nà y, em sẽ cố gắng mở một quán chè nhử cho ba mẹ có chỗ bán hà ng ổn định.
Nhiửu hôm mưa lớn, người mẹ ướt sũng nhưng vẫn lang thang trên đường, em xót lắm. Nhà  em tuy nghèo vật chất nhưng tình thương thì không. Cả nhà  ba người lúc nà o cũng kử cận nhau, vui cười và  cùng nhau chia sẻ mọi khó khăn. Аó chính là  hạnh phúc và  niửm tự hà o của em.
(0) Bình luận
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Một dòng họ tài danh phát tích từ Lương Xá
    Nhà bác học Phan Huy Chú đã viết: “Ở làng Lương Xá nhà dòng dõi làm tướng, đời đời làm quan… Họ Đặng, từ Nghĩa Quốc công Đặng Huấn là công thần thời Lê Trung Hưng, có con gái lấy An vương Trịnh Tùng, sinh Văn tổ Trịnh Tráng. Về sau con cái đời đời vẻ vang, được phong Quận công, lấy Công chúa và làm chức Trấn thủ hơn 200 năm giàu sang mãi mãi…”.
  • Chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn
    Tạp chí Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn.
  • Xuyên qua giấc mơ từ điểm tựa ký ức
    Đất nước, Dân tộc, Nhân dân, Thời đại là những đại tự sự, thường là đối tượng trữ tình trong trường ca. Với “Xuyên qua giấc mơ” (Nxb Hội Nhà văn, 2025), Trần Ngọc Mỹ đã đưa hình ảnh đất nước trong quá khứ và hiện tại vào trang viết với tất cả xúc cảm mãnh liệt, chân thành. Trường ca gồm 6 chương: Lời ký ức, Ý nghĩ, Trên đường, Thời chúng ta sống, Những cuộc gặp gỡ và Tỉnh giấc. Xuyên suốt tác phẩm, chủ thể trữ tình hiện diện ở vị thế người con để nhìn về quá khứ và hiện tại của đất nước qua đối thoại với bố và đặc biệt là với mẹ. Nhân vật trong trường ca thường là người anh hùng hay là người có tầm vóc lịch sử nhưng nhân vật trong trường ca của Trần Ngọc Mỹ là con người bình thường. Đó là nhân vật con, tiêu biểu cho thế hệ trẻ mang nhiều trăn trở, khát vọng về cuộc sống...
  • Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật: Phát huy sức mạnh thi đua, khẳng định uy tín và vị thế
    Chiều 29/9/2025, tại Hà Nội, Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật tổ chức trọng thể Đại hội Thi đua yêu nước lần thứ IV, giai đoạn 2025 - 2030. Đại hội là dấu mốc quan trọng nhằm tổng kết, đánh giá kết quả, chỉ ra hạn chế trong công tác thi đua, khen thưởng giai đoạn 2020 - 2025; đồng thời đề ra phương hướng, mục tiêu, giải pháp cho giai đoạn mới, xây dựng Nhà xuất bản chính quy, chuyên nghiệp, hiện đại, xứng đáng là cơ quan xuất bản lý luận, chính trị của Trung ương Đảng.
  • VEF Global dẫn đầu đoàn 30 doanh nghiệp Việt Nam tham dự CAEXPO 2025 và Hội nghị AI ASEAN – Trung Quốc với nhiều kết quả nổi bật
    Trong khuôn khổ Triển lãm CAEXPO 2025 và Hội nghị Bộ trưởng Trung Quốc – ASEAN về Trí tuệ Nhân tạo (AI) diễn ra tại Nam Ninh, Quảng Tây (Trung Quốc), đoàn doanh nghiệp Việt Nam gồm 30 đơn vị tiêu biểu đã tham dự sự kiện quan trọng này dưới sự dẫn dắt của Diễn đàn Doanh nhân Việt Nam - VEF Global. Đây là chuyến công tác mang ý nghĩa đặc biệt, mở ra nhiều cơ hội hợp tác, học hỏi và khẳng định vị thế của doanh nghiệp Việt Nam trên bản đồ AI thế giới.
Đừng bỏ lỡ
Mẹ bán hà ng rong, bố bại liệt nuôi con học thạc sĩ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO