Bà Trương Thị Bích khốn khổ khi đẻ ra đà n con tật nguyửn. Khi ấy, người ta còn chưa biết đến cái thứ hủy diệt mấy thế hệ là chất độc da cam “ dioxin, nên mọi tội lỗi bà phải gánh chịu. Gia đình chồng hắt hủi, rỉa ráy. Là ng xóm đồn bà bị ma ám, đẻ ra toà n quái thai. Những lúc cay cực, bà chỉ biết ôm những đứa con tật nguyửn khóc. à”ng Nguyễn Văn Thư thương vợ, nhưng cũng chẳng hiểu được vì sao.
Xót cho phận mình, nhưng bà Bích lại thương chồng nhiửu hơn. Đà n con thế nà y, 4 đứa tật nguyửn cả 4, thì ông Thư tuyệt tự rồi còn gì.
Hà ng ngà y, bà Bích là m công việc chăm sóc hai người con tật nguyửn, mất trí. |
Hồi đẻ anh Nguyễn Văn Thu (1976), bà Bích đã đử xuất với chồng một việc kử³ quặc: Lấy vợ hai cho chồng? Nghe đử xuất của vợ, thương vợ, ông Thư đã gạt phắt. Nhưng với ý chí quyết tâm của bà Bích, ông Thư đà nh phải chấp nhận, nhưng ra điửu kiện: Đẻ thêm một đứa nữa xem thế nà o đã!
Và kết quả cuối cùng của cuộc sinh đẻ cũng lại cay đắng. Cô con gái Nguyễn Thị Tịnh, sinh năm 1981, cũng giống hệt anh chị: mất trí và tật nguyửn nặng nử.
Giục chồng đi tìm vợ hai không được, bà Bích quyết tâm đi tìm vợ cho chồng. Bà phao tin khắp là ng trên xóm dưới, tìm gặp những cô, những chị góa chồng. Bà đau khổ kể lể sự tình, rằng kiếp trước mình gieo gió, nên kiếp nà y gặp bão, khiến người chồng hiửn hậu, tốt tính bị vạ lây. Tuy nhiên, những người đà n bà , trông thấy cảnh gia đình, nghèo rách nghèo nát, toà n người bệnh tật, điên dại, sợ chạy... mất dép.
Một tay bà Duệ là m hết việc đồng áng, nặng nhọc. |
Năm 1986, ông cụ Đặng, là trưởng họ, sống ở xã Tuyết Nghĩa, tìm gặp bà Bích bảo: Ở cạnh nhà tôi có một cô góa chồng. Không đẹp, không giửi, nhưng hiửn hậu, tốt tính. Tôi xem tuổi, xem tướng, thấy hợp với anh Thư. Bà Bích tất tưởi đạp xe cùng ông cụ Đặng đến xã Tuyết Nghĩa.
Gặp bà Dương Thị Duệ, bà Bích đã khóc. Bà Duệ có khuôn mặt là nh lẽ. Bà Duệ ít nói, cũng chẳng phải xấu lắm, nhưng không hiểu sao cao số đến vậy. 40 tuổi, cùng tuổi với bà Bích, song bà Duệ vẫn chưa có người đà n ông nà o hửi là m vợ.
Bà Bích tâm sự nhiửu điửu lắm. Bà kể chuyện lấy người chồng bộ đội, rồi vì bà mà ông ấy bị tuyệt tự. Bà nhận lỗi vử mình, rằng không biết đẻ, rằng bà phải trả nợ kiếp trước. Tôi sinh cho ông Thư được mấy đứa, nhưng đứa nà o cũng bị hen (ngà y đó không biết bị chất độc da cam, nên gọi là hen - PV), không thà nh người. Tôi muốn tìm một người để trông nom các cháu đỡ tôi “ bà Bích nói tế nhị như vậy.
Ấy là bà Bích cứ nói vậy, chứ bà không tin bà Duệ sẽ gật đầu đồng ý. Không ngử, bà Duệ quẹt nước mắt bảo: Nếu chị vất vả như thế, thì tôi sẽ trông nom các cháu đỡ cho.
Bà Duệ coi người con tật nguyửn của bà cả cũng như con đẻ của mình. |
Bà Bích mang niửm vui hửi được vợ vử kể với chồng, nhưng ông Thư chối phắt. Mặc kệ chồng, bà và anh chị em nhà chồng cứ tự tiện sắm sanh, chuẩn bị là m lễ cưới vợ mới cho ông Thư. à”ng Thư thương vợ, suy nghĩ, đau buồn, thà nh ra đổ bệnh trọng. Ngà y cưới vợ, ông nằm liệt giường.
Chọn ngà y đẹp, bà Bích cùng ông cụ Đặng trưởng họ và một số người nữa đạp xe mang trầu cau xuống xã Tuyết Nghĩa rước dâu vử. Hình ảnh cuộc đón dâu có lẽ chưa từng xảy ra trên thế giới: Bà cả đạp xe chở bà lẽ ngồi sau vử nhà chồng. Bà Duệ ngồi sau xe khóc thút thít suốt quãng đường 7km. Bà Bích dỗ thế nà o bà Duệ cũng không nín khóc.
Căn nhà ông Thư và bà Bích dựng cho bà Duệ. |
Đến nhà chồng, nhìn cảnh hai đứa trẻ ú ớ, bò lê như hai con cua cà ng trước hiên, bà Duệ tự dưng lại nín khóc. Nhưng những người dự lễ cưới, cả nhà gái lẫn nhà trai đửu khóc như mưa. Bà Duệ nhớ lại: Đám cưới toà n là nước mắt. Chưa từng có đám cưới nà o nhiửu nước mắt như vậy.
à”ng Thư và bà Bích dựng một ngôi nhà nhử ngay trước mặt căn nhà cũ cho bà Duệ ở. Hai căn nhà chung một sân và họ ăn cùng mâm.
à”ng trời run rủi thương xót thế nà o, mà cả 3 người con của ông Thư và bà Duệ đửu khửe mạnh, bình thường. Cậu con lớn là Nguyễn Văn Được, hiện đang là m thuê là m mướn quanh nhà . Cô thứ là Nguyễn Thị Huệ, đang là sinh viên của trường Cao đẳng Y Hà Nội và cô út là Nguyễn Thị Hoa, đang học lớp 11.
Từ ngà y ông Thư mất, hai bà ở chung một mái nhà . |
Nuôi 2 người con tật nguyửn của bà cả đã vất vả lắm, lại thêm 2 cô con gái ăn học, khiến kinh tế gia đình kiệt quệ. Cô bé Hoa mấy lần đòi nghỉ học đi là m, dà nh tiửn của cho chị học đến nơi đến chốn, nhưng hai bà nhất quyết không đồng ý. Hai bà đửu muốn hai cô con gái được ăn học thà nh người.
Mong muốn của hai bà thì vậy, nhưng cái khó đang bó chặt cái khôn. Để hai cô con gái được học hà nh tử tế, hai bà đã phải vay ngân hà ng mấy chục triệu đồng. Số tiửn đó không biết khi nà o mới trả được.
Năm 2005, ông Thư mất, bà Duệ dọn lên nhà trên ở cùng bà Bích để tiện đỡ đần, trông nom hai người con tật nguyửn giúp bà Bích. Gian nhà dưới nhường cho hai cô con gái.
Bà Bích bệnh tật đầy người, nên không là m được những việc nặng nhọc. Bà chỉ có thể chăm sóc được hai người con tật nguyửn của mình. Những việc lớn đửu đổ lên vai bà Duệ.
Theo cuốn sổ hộ khẩu nà y, bà Bích là chủ hộ, bà Duệ là em. |
7 con người trong gia đình ấy chỉ biết trông chử và o 8 sà o ruộng chiêm khê, mùa lụt. Một mình bà Duệ cáng đáng hết công việc đồng áng. Và o mùa gặt, việc nhiửu quá, nên bà Bích cũng cố gắng cắt lúa đỡ bà Duệ một tay. Bà Bích lòng khòng, đi lại chậm chạp, nên thường ngồi trên xe bò để bà Duệ kéo ra đồng.
Bà Bích bảo: à”ng trời thương xót nên mới cho em Duệ vử ở với chúng tôi. Không có em ấy, chắc mấy mẹ con tôi chết đói rồi. Bà Duệ thì bảo: Không có chị Bích thì là m sao tôi có 3 đứa con đẹp đẽ như thế nà y.
Từ ngà y hai bà vử ở với nhau, hà ng xóm chưa từng nghe thấy bất cứ lời cãi vã, cũng chưa từng có lời dị nghị nà o của xóm là ng vử hai bà .
Hai người đà n bà bất hạnh nương dựa và o nhau để sống. Sự hy sinh, nhẫn nhịn của hai người đà n bà đã viết nên một câu chuyện thật đẹp. Một câu chuyện giản dị mà như cổ tích thời hiện đại.