Ngọt ngào chớm đông Hà Nội

Vũ Thị Minh Huyền| 21/01/2023 07:34

Hà Nội những ngày này nắng hanh vàng nhuộm màu lên vạn vật trong làn gió nhẹ, hanh hao không phải của nắng, cũng không phải của gió mà là của lòng người... Đất trời sáng bừng lên với vẻ đẹp dịu dàng, thơ mộng. Không hiểu sao, tôi lại thích cái cảm giác giao mùa đến vậy. Nó cho tôi bao cảm xúc bất chợt, lay thức trong tôi bao ký ức nỗi niềm.

dia_diem_chup_anh_da_ngoai_o_ha_noi_1.jpg
Phố gọi yêu thương vọng lại theo tiếng lá rơi xào xạc, gọi chùm hoa sữa nương mình nở muộn... (ảnh minh hoạ)

Những ngày chớm đông, thấy lòng mình bỗng dưng se sắt, nhớ những con đường một thời lá rụng vàng, đợi đông về xao xác. Mùa đông tuy lạnh nhưng lại có gì đó ấm áp tận sâu thẳm trong tim, để ai đã từng sống ở Hà Nội vào mùa này đều có một tình yêu chẳng thể nói thành lời.

Những ngày chớm đông, phố dường như cũng sắt se lòng. Những đám lá vẫn hát bản tình ca cùng gió, những bước chân vẫn đi nhẹ qua ngõ, thoáng đâu đó những đôi mắt đang ngước nhìn những chiếc lá thu rơi. Những cụ già móm mém ngồi lặng thinh bên hiên nhà như muốn thưởng thức trọn cái bình yên, tĩnh lặng của buổi sớm mai, tiếng lách cách từ những chiếc xe đẩy hàng của người lao động, mùi phở thơm phức toả lên từ góc phố, và đẹp nhất là những con đường vắng lặng chìm trong sắc xám nhạt. Bỗng thấy cuộc sống tự nhiên êm đềm và bình yên quá đỗi. Từng cơn gió lạnh đầu mùa khe khẽ thổi, thời tiết se lạnh khiến con người ta không khỏi bồi hồi. Hà Nội chớm đông dịu dàng đến say đắm.

Phố gọi yêu thương vọng lại theo tiếng lá rơi xào xạc, gọi chùm hoa sữa nương mình nở muộn, gọi cúc họa mi trắng tràn xuống phố. Hà Nội vốn có nhiều mùa hoa, nhưng hiếm có loài nào cho người ta nhiều xúc cảm được như thế. Có lẽ vì cái sắc trắng dịu dàng mà thanh khiết dễ khiến người ta xao xuyến. Chớm đông, lên phố dễ dàng có thể bắt gặp hình ảnh của những gánh xe chở đầy cúc họa mi trắng rong ruổi trên những con phố dài, thơ mộng. Loài hoa trắng tinh khôi bắt đầu e ấp, bung mình khoe sắc như gọi gió đông về trên những nẻo đường thênh thang. Tôi bất giác mỉm cười khi được ôm trọn cả bầu trời bình yên. Bởi trưa nay có hẹn với 4 chị đồng nghiệp cũ. Hẹn hò với các chị mà cứ ngỡ hẹn hò với yêu thương vậy.

Chớm đông, ta mới thấy Hà Nội dịu dàng đến nhường nào. Một chút nắng nhẹ nhàng buổi chiều khiến mây tan bớt, bầu trời bỗng chuyển sắc xanh dịu dàng trong chốc lát. Cái nắng không còn vàng ruộm như thu sang, không còn mặt trời rực lửa. Khi hàng cây bên đường đã rực rỡ, gió rì rào thổi, hoa sữa đang thơm nồng từng góc phố, nỗi nhớ trở mình ngột ngạt trong hoang hoải. Có lẽ, chỉ có những ngày chớm đông dịu dàng đến, Hà Nội mới đúng là nét đẹp của thủ đô xưa: xinh đẹp, lặng lẽ và thanh bình. Hà Nội tuyệt đẹp với nắng hanh vàng, trời xanh, gió hiu hiu mát mẻ, đủ để các thiếu nữ làm duyên với tấm khăn quàng mỏng, khoác thêm chiếc áo ấm khi ra đường.

Mùa đông về là lúc ta trân trọng hơn những cái nắm tay thật chặt, vòng ôm thật lâu, lời hỏi han thật ấm áp. Mùa đông là lúc nhắc ta đừng chỉ mải miết sống một mình, giục ta mau mở lòng để đón nhận những yêu thương cho ngày đông ngập nắng. Cảm ơn những tình cảm ấm áp yêu thương đã nuôi dưỡng tâm hồn trong trẻo để giữ mãi và vun đắp cảm xúc ngọt ngào khi mùa yêu thương đã về. Mong trao cho nhau hơi ấm nồng của mùa đông yêu thương dạt dào thương nhớ.

Chớm đông, bỗng dưng thấy ấm áp vô cùng khi có người hỏi: “Có lạnh không em?”. Rồi cười tủm tỉm khi nhận ra đông này có thể lạnh nhưng lòng đã ấm hơn nhiều. Hóa ra lạnh ấm gì cũng bởi thiếu đủ một bàn tay. Vui buồn gì cũng bởi lòng nổi bão giông hay yên bình.

Chị em tôi ngồi bên nhau trong quán cafe ven hồ Văn Quán, Hà Đông nhâm nhi một tách cafe, ngắm người xe qua lại tấp nập trên phố. Cầm trong tay cốc cafe nóng hổi tỏa hương thơm quyến rũ, nói những câu chuyện không đầu không cuối nhưng tiếng cười vang lên không ngớt cả một góc quán. Chúng tôi nghe tiếng rơi từng giọt cafe trong ly, bồng bềnh khúc du ca:

“Dường như trời đã chớm đông!
Nghe cơn gió lạnh bềnh bồng đan tay
Hạt sương buổi sớm lung lay
Heo may thao thức phía ngày mênh mông...”

Ngoài kia, hoa sữa đã ngát thơm. Tôi nâng niu những cảm xúc như đã từng trân quý biết bao vẻ đẹp của mùa, cây và phố mang lại. Mùa đông Hà Nội lại về. Mùa có bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Vũ Thị Minh Huyền. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Phở gánh, tình yêu và nỗi nhớ Hà Nội
    Mấy hôm rày đọc được những dòng tin tức kiểu Hà Nội trở lạnh, người dân diện áo ấm, quàng khăn ra đường khiến tôi nhớ Thủ đô da diết. Lý do ư, đơn giản lắm, mảnh đất ấy là lần đầu tiên tôi biết yêu và biết đến món phở gánh.
(0) Bình luận
  • Vô định bước chân khi qua chốn cũ
    Một lần tôi âm thầm trở lại Hà Nội. Tôi có hẹn phỏng vấn với một công ty ở đó. Sau bao tháng ngày lăn lội công trường bùn lầy gió bụi, tôi muốn tìm kiếm một công việc mang nhiều yếu tố chuyên môn hơn. Thế nhưng, buổi phỏng vấn hờ hững, kết thúc mà chẳng hứa hẹn điều gì, có lẽ tôi không phải là lựa chọn phù hợp cho vị trí đang tuyển dụng. Chông chênh giữa một thành phố quen mà nay như xa lạ, tôi một mình lang thang qua những con phố cũ, chờ chuyến xe trở về lúc chiều muộn.
  • Sơn Tây, một thoáng thành cổ
    Nằm dưới chân núi Tổ lại ở vị trí trung tâm của xứ Đoài, thành cổ Sơn Tây từng in dấu thời gian và trở thành một chứng nhân của lịch sử trong giai đoạn cuối của thời phong kiến và những năm tháng bi hùng kháng chiến chống Pháp của phe “chủ chiến” và phong trào cần vương trên mảnh đất xứ Đoài.
  • Mùa hoa bằng lăng Hà Nội
    Tôi yêu mùa hoa bằng lăng Hà Nội, yêu màu tím dịu dàng của bằng lăng. Màu hoa đẹp và lãng mạn đã làm dịu đi cái nắng chói chang của mùa hạ. Màu tím của bằng lăng cũng điểm tô cho phố phường Hà Nội có nét đẹp rất riêng. Tôi đã từng say đắm ngắm những cành bằng lăng qua ô cửa. Những cành hoa tím mộng mơ in trên những tòa nhà tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.
  • Một ngày với Hồ Tây
    10 giờ đêm, nhận được tin nhắn từ một người bạn cũ: “Hò hẹn mãi cuối cùng em chẳng đến/Chỉ sợ ngày xuân vội vã đi rồi. Xin lỗi phải nhại thơ Hoàng Nhuận Cầm để chuyển tải hết những mong ngóng của anh. Mai là chủ nhật, có rảnh để về Hà Nội với anh không?”. Tôi phì cười. Hò hẹn từ đầu năm sẽ lên thăm anh, nhờ anh làm hướng dẫn viên du lịch một vòng Thủ đô, vậy mà gần 6 tháng trôi qua, lời hẹn vẫn chưa thành hiện thực. Tôi nhìn lịch, nhắn cho anh: “Mai em rảnh, em lên nhé!”. Ngay lập tức anh trả lời: “OK nhé,
  • Nhớ Hà Nội qua những cuộc gọi vội
    Lớn lên với bát phở gà thơm phức và tiếng còi xe máy mỗi giờ tan tầm, cô du học sinh người Việt òa khóc giữa lòng thành phố New York tráng lệ. Có lẽ, vì chẳng quen. Có lẽ, vì nhớ nhà. Có lẽ, vì “miền đất hứa” vốn là nơi để những ước mơ cất cánh bay xa, nhưng miền đất quê hương ta mới là nơi những ước mơ mỏi cánh bay trở về.
  • Hà Nội trong tôi là Ga Hàng Cỏ
    Ga Hà Nội là một trong những biểu tượng trung tâm của Thủ đô Hà Nội! Mỗi khi nhắc tới Ga Hà Nội, tôi lại hình dung một đoàn quân với những hàng ngang, hàng dọc ngay ngắn trên sân ga.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Ngọt ngào chớm đông Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO