Ngọt ngào chớm đông Hà Nội

Vũ Thị Minh Huyền| 21/01/2023 07:34

Hà Nội những ngày này nắng hanh vàng nhuộm màu lên vạn vật trong làn gió nhẹ, hanh hao không phải của nắng, cũng không phải của gió mà là của lòng người... Đất trời sáng bừng lên với vẻ đẹp dịu dàng, thơ mộng. Không hiểu sao, tôi lại thích cái cảm giác giao mùa đến vậy. Nó cho tôi bao cảm xúc bất chợt, lay thức trong tôi bao ký ức nỗi niềm.

dia_diem_chup_anh_da_ngoai_o_ha_noi_1.jpg
Phố gọi yêu thương vọng lại theo tiếng lá rơi xào xạc, gọi chùm hoa sữa nương mình nở muộn... (ảnh minh hoạ)

Những ngày chớm đông, thấy lòng mình bỗng dưng se sắt, nhớ những con đường một thời lá rụng vàng, đợi đông về xao xác. Mùa đông tuy lạnh nhưng lại có gì đó ấm áp tận sâu thẳm trong tim, để ai đã từng sống ở Hà Nội vào mùa này đều có một tình yêu chẳng thể nói thành lời.

Những ngày chớm đông, phố dường như cũng sắt se lòng. Những đám lá vẫn hát bản tình ca cùng gió, những bước chân vẫn đi nhẹ qua ngõ, thoáng đâu đó những đôi mắt đang ngước nhìn những chiếc lá thu rơi. Những cụ già móm mém ngồi lặng thinh bên hiên nhà như muốn thưởng thức trọn cái bình yên, tĩnh lặng của buổi sớm mai, tiếng lách cách từ những chiếc xe đẩy hàng của người lao động, mùi phở thơm phức toả lên từ góc phố, và đẹp nhất là những con đường vắng lặng chìm trong sắc xám nhạt. Bỗng thấy cuộc sống tự nhiên êm đềm và bình yên quá đỗi. Từng cơn gió lạnh đầu mùa khe khẽ thổi, thời tiết se lạnh khiến con người ta không khỏi bồi hồi. Hà Nội chớm đông dịu dàng đến say đắm.

Phố gọi yêu thương vọng lại theo tiếng lá rơi xào xạc, gọi chùm hoa sữa nương mình nở muộn, gọi cúc họa mi trắng tràn xuống phố. Hà Nội vốn có nhiều mùa hoa, nhưng hiếm có loài nào cho người ta nhiều xúc cảm được như thế. Có lẽ vì cái sắc trắng dịu dàng mà thanh khiết dễ khiến người ta xao xuyến. Chớm đông, lên phố dễ dàng có thể bắt gặp hình ảnh của những gánh xe chở đầy cúc họa mi trắng rong ruổi trên những con phố dài, thơ mộng. Loài hoa trắng tinh khôi bắt đầu e ấp, bung mình khoe sắc như gọi gió đông về trên những nẻo đường thênh thang. Tôi bất giác mỉm cười khi được ôm trọn cả bầu trời bình yên. Bởi trưa nay có hẹn với 4 chị đồng nghiệp cũ. Hẹn hò với các chị mà cứ ngỡ hẹn hò với yêu thương vậy.

Chớm đông, ta mới thấy Hà Nội dịu dàng đến nhường nào. Một chút nắng nhẹ nhàng buổi chiều khiến mây tan bớt, bầu trời bỗng chuyển sắc xanh dịu dàng trong chốc lát. Cái nắng không còn vàng ruộm như thu sang, không còn mặt trời rực lửa. Khi hàng cây bên đường đã rực rỡ, gió rì rào thổi, hoa sữa đang thơm nồng từng góc phố, nỗi nhớ trở mình ngột ngạt trong hoang hoải. Có lẽ, chỉ có những ngày chớm đông dịu dàng đến, Hà Nội mới đúng là nét đẹp của thủ đô xưa: xinh đẹp, lặng lẽ và thanh bình. Hà Nội tuyệt đẹp với nắng hanh vàng, trời xanh, gió hiu hiu mát mẻ, đủ để các thiếu nữ làm duyên với tấm khăn quàng mỏng, khoác thêm chiếc áo ấm khi ra đường.

Mùa đông về là lúc ta trân trọng hơn những cái nắm tay thật chặt, vòng ôm thật lâu, lời hỏi han thật ấm áp. Mùa đông là lúc nhắc ta đừng chỉ mải miết sống một mình, giục ta mau mở lòng để đón nhận những yêu thương cho ngày đông ngập nắng. Cảm ơn những tình cảm ấm áp yêu thương đã nuôi dưỡng tâm hồn trong trẻo để giữ mãi và vun đắp cảm xúc ngọt ngào khi mùa yêu thương đã về. Mong trao cho nhau hơi ấm nồng của mùa đông yêu thương dạt dào thương nhớ.

Chớm đông, bỗng dưng thấy ấm áp vô cùng khi có người hỏi: “Có lạnh không em?”. Rồi cười tủm tỉm khi nhận ra đông này có thể lạnh nhưng lòng đã ấm hơn nhiều. Hóa ra lạnh ấm gì cũng bởi thiếu đủ một bàn tay. Vui buồn gì cũng bởi lòng nổi bão giông hay yên bình.

Chị em tôi ngồi bên nhau trong quán cafe ven hồ Văn Quán, Hà Đông nhâm nhi một tách cafe, ngắm người xe qua lại tấp nập trên phố. Cầm trong tay cốc cafe nóng hổi tỏa hương thơm quyến rũ, nói những câu chuyện không đầu không cuối nhưng tiếng cười vang lên không ngớt cả một góc quán. Chúng tôi nghe tiếng rơi từng giọt cafe trong ly, bồng bềnh khúc du ca:

“Dường như trời đã chớm đông!
Nghe cơn gió lạnh bềnh bồng đan tay
Hạt sương buổi sớm lung lay
Heo may thao thức phía ngày mênh mông...”

Ngoài kia, hoa sữa đã ngát thơm. Tôi nâng niu những cảm xúc như đã từng trân quý biết bao vẻ đẹp của mùa, cây và phố mang lại. Mùa đông Hà Nội lại về. Mùa có bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Vũ Thị Minh Huyền. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Phở gánh, tình yêu và nỗi nhớ Hà Nội
    Mấy hôm rày đọc được những dòng tin tức kiểu Hà Nội trở lạnh, người dân diện áo ấm, quàng khăn ra đường khiến tôi nhớ Thủ đô da diết. Lý do ư, đơn giản lắm, mảnh đất ấy là lần đầu tiên tôi biết yêu và biết đến món phở gánh.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Ngọt ngào chớm đông Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO