Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Có những mùa thu trong nỗi nhớ

Lê Thiên Hảo 21/08/2023 17:10

Mùa thu ở Hàn Quốc, khi những tán lá phong chuyển dần sang sắc đỏ, những cơn gió heo may cũng nhanh chóng ùa về, tôi hay cùng mấy người bạn đồng nghiệp ra phố dạo chơi. Người Hàn rất thích đi thưởng ngoạn vào mùa thu vì theo họ thì bất kỳ góc phố nào trong khoảng thời gian này ở Seoul đều trở nên kiều diễm, mơ mộng. Chiều lòng mọi người, tôi cũng đồng hành cùng họ đi dạo quanh những góc phố, ngắm thành phố lúc giao mùa.

co-nen-trai-nghiem-thoi-tiet-ha-noi-thang-9-5f587d00a644e.jpg
Mùa thu, thấp thoáng vài chị gánh hàng hoa như chở cả mùa thu theo từng nhịp bước. (ảnh: internet)

Tuy nhiên, điều ngạc nhiên là dù cảnh đẹp trước mắt khá dịu dàng nhưng lòng tôi vẫn nao nao nhớ về mùa thu Hà Nội. Hơn bất kỳ ai, tôi hiểu rằng có những mùa thu mãi trong kí ức của chính mình, dù có đi bao xa vẫn chẳng thể lãng quên. Mùa thu Hà Nội chính là thứ kí ức kỳ lạ đó.

Lại nhớ lần quay trở lại Hà Nội vài năm trước, tôi được anh trai đưa về nhà trên chiếc xe cũ có phần cọc cạch của anh. Khi lặng lẽ ngồi trên xe, nhìn ngắm đoạn đường từ sân bay Nội Bài về phố cổ dẫu khá xa nhưng thơ mộng vô kể, lòng tôi chợt mềm lại trong vài khoảnh khắc. Dọc hai bên đường, những hàng cây cơm nguội đứng an tĩnh trong gió heo may, mang theo hương hoa phảng phất khắp phố phường. Tiếng dương cầm thánh thót, du dương vẳng đưa qua ô cửa sổ nhà ai đó khiến chiều thu Hà Nội càng trở nên lãng mạn hơn. Hương sắc của mùa thu dường như đã nồng nàn khắp đất trời Hà Nội.

Những ngày trời bảng lảng sương mờ của chuyến đi mùa thu, tôi thường thức giấc giữa lưng chừng giấc mơ, vui mừng thấy bản thân đang ở trong căn nhà tuổi thơ, ngập tràn biết bao kỉ niệm. Cây hoàng lan trước hiên vẫn dịu dàng tỏa hương như trước đây, khiến lòng tôi nao nao nhung nhớ khoảng thời gian đã qua của thời niên thiếu.

ganh-hang-hoa-ven-duong.jpg
Cũng chỉ với gánh hàng hoa bình dị ấy, mẹ tôi đã nuôi chị em tôi khôn lớn thành người.

Chợt nhớ những ban mai đầu thu, đứa trẻ con là tôi hay lon ton theo chân mẹ ra chợ tìm mua ít quà vặt. Khu chợ dân sinh nhỏ, nằm nép ở một góc đường nhưng lúc nào cũng đông đúc, náo nhiệt đến lạ thường. Thi thoảng, khi thời tiết trở nên tốt hơn, tôi hay khẽ ngước nhìn khoảng trời xanh vời vợi, thích thú vì những làn gió heo may dịu dàng vuốt ve mái tóc, khiến đôi má mình ửng hồng trong vài phút giây. Mẹ tôi hay dừng chân tại gánh cốm nhỏ của bà Thìn, một bà lão có gương mặt hiền lành đến kỳ lạ, để tìm mua ít cốm cho tôi. Bà lão thường cười đon đả khi cân cốm rồi gói lại nhẹ nhàng vào những lá sen xanh mướt trước khi bỏ vào chiếc làn mây hay dùng để đi chợ của mẹ tôi. Thi thoảng, bà còn hào phóng biếu thêm cho mẹ con tôi ít quả chuối trứng cuốc hoặc vài quả hồng chín mọng ngọt sắc để dành ăn cùng cốm. Dù mẹ tôi hay ra sức từ chối nhưng bà vẫn nhẹ nhàng bảo: “Cô cứ mang về cho cháu nó ăn. Chỉ là vài quả chuối, quả hồng thì có đáng là bao”.

Chắc cũng vì tấm lòng thơm thảo của bà mà đứa trẻ háu ăn là tôi say mê món cốm đến kỳ lạ. Còn gì tuyệt vời hơn cảm giác được an tĩnh ngồi trong hiên nhà, nhấm nháp chút mùi cốm dẻo tươi thơm hương lúa mới hòa cùng mùi chuối trứng cuốc đượm nắng, quện gió ngọt ngào hoặc những quả hồng đỏ mọng tròn căng gối đầu lên nhau nũng nịu. Tất cả những hương vị mùa thu đó, luôn được gói ghém trong chiếc làn mây, nhẹ nhàng theo chân mẹ con tôi về nhà.

Tôi cũng thích cả những buổi chiều hoàng hôn, ngồi tựa mình trong quán lạ mà quen, hòa mình vào dòng người hối hả ngược xuôi, thong dong đi dạo quanh góc phố ngập tràn bóng cây. Thấp thoáng vài chị gánh hàng hoa như chở cả mùa thu theo từng nhịp bước. Nhìn hình ảnh ấy càng khiến tôi nao nao nhớ những bước chân lặng lẽ, mỏi mòn của mẹ cùng gánh hàng hoa mỗi chiều thu rong ruổi phố. Tấm lưng ong thắt đáy trong tà áo bà ba màu mỡ gà cùng gánh hàng hoa đã trở nên thân thuộc với bà con hàng phố.

Có cảm tưởng trong đôi thúng nhỏ xinh của mẹ, mười hai mùa hoa Hà Nội được thu gọn rực rỡ, lung linh sắc màu. Tuy nhiên, ấn tượng lớn nhất trong kí ức của tôi là những chùm hoa cúng xinh xinh được bó lại gọn gàng bởi đôi bàn tay khéo léo của mẹ. Chỉ cần vài đóa hoa mộc mạc như hoa cau, hoa ngâu, hoa nhài, hoa bưởi... cũng đủ để tạo thành một đĩa hoa bình dị mà tao nhã. Người Hà Nội xưa thường có truyển thống cúng hoa đĩa nên gánh hàng hoa của mẹ vì những đĩa hoa mộc mạc này mà trở nên đắt hàng hơn.

Dẫu thế nhưng tuần rằm cũng như ngày thường, mẹ chẳng bao giờ tăng giá hoặc ép giá bất kỳ ai. Cung cách bán hàng cũng như đối đãi của mẹ tôi với người chung quanh luôn đúng chuẩn của người Tràng An: thanh lịch, tao nhã mà cũng rất ấm áp, chân tình. Cuối phố nhà tôi có bà lão sống đơn côi, cứ đến tuần rằm, mẹ hay bảo chúng tôi mang hoa đến để bà cúng tổ tiên. Thương chàng sinh viên nghèo không đủ tiền mua hoa tặng mẹ, mẹ tôi cũng không lấy tiền. Mấy bạn học trò mua hoa tặng cô giáo, mẹ vừa bán lại vừa cho. Có lần, tôi thắc mắc: “Mẹ bán thế này sao đủ vốn?”. Mẹ cười hiền như hoa cỏ mà rằng: “Cha cô, có đức thả sức mà ăn. Mình thương người, trời thương mình con ạ!”.

Cũng chỉ với gánh hàng hoa bình dị ấy, mẹ tôi đã nuôi chị em tôi khôn lớn thành người. Đôi khi, tôi thầm nghĩ mẹ tôi bán hoa không chỉ đơn thuần vì mục đích mưu sinh mà còn là lẽ sống, mang đến niềm vui bình dị cho biết bao người chung quanh. Trao những bó hoa tươi thắm cho mọi người, mẹ cũng đồng thời trao đi cái tâm của người bán hàng chân chính, lương thiện, mang đến niềm hạnh phúc kỳ diệu cho mọi người. Với riêng tôi, hình ảnh đôi bàn tay thon, gầy của mẹ nhẹ nhàng, nâng niu từng bông hoa nhỏ giữa những cơn gió hanh hao là kí ức khó quên nhất về mùa thu. Có cảm tưởng mẹ tôi là bóng hình của mùa thu Hà Nội: đẹp dịu dàng, tao nhã, phảng phất chút u buồn, kiêu sa.

Thoắt cái, tôi đã xa quê bao mùa vàng trút lá. Ngày tôi quyết chí ra đi lập nghiệp nơi xứ người trùng hợp, cũng là một ngày thu không nắng, mưa rả rích giọt buồn. Lặng lẽ bọc cốm Vòng vào tay tôi, mẹ gạt nước mắt dặn dò đủ điều. Cha tôi, lặng lẽ bên ấm trà sen với ánh mắt khắc khoải, xa xôi. Cha không nói gì nhưng từ ánh mắt của ông, tôi thấy đau đáu biết bao nỗi ưu tư.

Sang Hàn Quốc, tôi sống nương nhờ một người bà con họ xa. Quãng đời lăn lộn mưu sinh, nếm trải bao cơ cực, khiến tôi trở nên trầm tính hơn. Những đêm cô đơn một mình, nghe tiếng thu rơi xào xạc ngoài ô cửa sổ, tôi thường đau đáu nhớ một chiều thu Hà Nội; bên ô cửa sổ có chùm dây leo mềm mại, lắng lòng nghe từng giọt thu tí tách rơi ngoài hiên. Nhà ai đó vẳng đưa tiếng dương cầm dìu dặt. Trong cơn mưa, có bóng mẹ hanh hao với gánh hàng hoa xuống phố, nơi con đường rợp lá vàng rơi...

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Lê Thiên Hảo. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Cà phê sáng ở Hà Nội
    Tôi có thú vui tự pha cà phê phin vào mỗi buổi sáng, bày trên chiếc bàn gỗ nhỏ đã mọc nấm bởi mưa nắng ở phía góc ban công - nơi có thể nhìn xuống hiên nhà có giàn hoa Sử Quân Tử, cũng là điểm nhìn lý tưởng trông ra con ngõ gần chợ sáng nào cũng tấp nập người qua lại…
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Quận Thanh Xuân: Kiên quyết nói “Không” giao xe cho học sinh chưa đủ điều kiện tham gia giao thông
    Phó Chủ tịch UBND quận Thanh Xuân (TP. Hà Nội) Lê Hồng Thắng vừa cho biết, UBND quận mới đây đã ban hành Kế hoạch thực hiện quy định của pháp luật về “Không giao xe cho người không đủ điều kiện điều khiển phương tiện tham gia giao thông” trên địa bàn quận.
  • Khởi tranh Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup 2024
    Ngày 21/11, tại Tòa nhà Hội Nhà báo Việt Nam (Hà Nội) đã diễn ra buổi Họp báo và Công bố Vòng chung kết Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup lần thứ 8 năm 2024.
Đừng bỏ lỡ
Có những mùa thu trong nỗi nhớ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO