Những cung đường hoa nắng

Nhất Mạt Hương| 22/01/2023 10:40

Ba Vì tàn mùa thu, nàng đông rón rén bước những bước chân đầu tiên chùng chình, lơ đãng. Rừng rực những cung đường trong vườn quốc gia, dã quỳ khoe sắc. Lạc bước giữa miên man, tưởng đang trôi trên những tấm thảm rập rờn sóng sánh - những cung đường hoa nắng!

hoa-da-quy-da-lat-3.jpg

Dã quỳ - loài hoa đặc trưng của Tây Nguyên nắng gió giờ đã chu du phía Bắc báo hiệu đông về. Rải rác những sườn đồi, góc núi, mé vườn, bờ ao… rong chơi khắp chốn nhưng không ở đâu lại bạt ngàn và mê mải như ở chốn này. Một con đường mượt mà bất tận, uốn lượn, quanh co; hai bên hai hàng lan can vững chắc ngăn cách núi, vực sâu, hồ lớn… còn một khoảng không bên trong dành cho dã quỳ, bung biêng, rực rỡ. Dã quỳ thân mảnh dẻ, nương tựa vào nhau, đan kết xum vầy phô những mặt trời mỏng mảnh. Ngàn vạn thân dã quỳ, triệu triệu bông xòe cánh, như triệu triệu bàn tay thân thiện gọi mời.

Sườn dốc nghiêng nghiêng theo những tàng xanh của tán cây, bóng núi; lạo xạo lá khô nghịch đùa với gió. Dã quỳ trước mặt, dã quỳ sau lưng; dã quỳ lưng chừng, dã quỳ chấp chới. Vòng bánh xe cuốn theo nhịp bước của hoa như những câu thơ gieo mùa trong đất để nở ra bài ca năm tháng. Lòng người cũng rộn ràng ca hát theo nhịp nắng trên mỗi đoạn đường. Quãng nào cũng muốn dừng chân để chạm tay vào từng cánh hoa dịu dàng, lơ đãng. Sắc xám của đá tôn lên nét vàng kiêu hãnh. Thỉnh thoảng, một chiếc gương cầu lồi xuất hiện báo hiệu khúc cua, giống như chiếc gương cho những nàng tiên của núi soi mình làm dáng. Những dải hoa nối dài liên tiếp nhưng không đơn điệu vì dáng nương thế núi, vì tầm hoa thay nhau nở. Những bông đã tàn cúi mình thẫm lại nhường chỗ cho những nụ mới vươn lên, xao xác kể nhau nghe câu chuyện nắng mưa, nhân thế. Và xen giữa những dải hoa là những rừng dã quỳ nho nhỏ. Nhìn từ xa tưởng ai trải tấm chiếu mênh mông vàng ruộm để chuẩn bị cho bữa yến tiệc của sương mù. Bước vào khu rừng ấy, ngước lên nhòa mắt vì dã quỳ chạm má, chạm môi. Chạm cả miền ấu thơ xưa cũ khi lại được hòa vào cỏ cây, đất trời trong khoảng cách gần gụi đến bất ngờ. Càng lên những cung đường cao, sương càng dày, có đoạn tràn cả ra đường; lơ lửng đùa giỡn với khách bộ hành. Ai đó không cầm lòng được trước khung cảnh như chốn bồng lai ấy, giơ cả hai tay để ôm vào lòng khí núi, áp má tận hưởng sắc lạnh se se của rừng đầu đông. Để rồi ngẩn ngơ khi vừa ra khỏi màn sương mờ ảo lại được đắm mình trong thứ nắng thanh khiết, rực trong như mật ong đánh loãng. Thứ nắng pha trộn giữa sắc xanh của bạt ngàn tầng lá từ rìa núi đến vút cao lẫn sắc vàng hắt lên từ những cụm dã quỳ đan quyện. Gió không vi vu chỉ mơn man trên da như thì thào báo hiệu đã vào đông. Nắng, gió nơi núi rừng đã khác biệt với những kẻ 4 mùa ở dưới xuôi và ở chốn này càng lạ lẫm. Gió lao xao phía những mái tóc đang bay, nắng làm hồng môi má thanh tân; dịu dàng nâng những gót chân đang đuổi theo bóng hoa trên từng góc sáng.

Rời khỏi con đường chính đẹp đến mê lòng, lạc vào những lối rẽ bất chợt còn gặp thêm những rừng hoa muôn sắc, nhà thờ hoang phế và điểm cuối là một ngôi đền mà sắc xanh bao trùm rợp ngợp. Những bậc đá nghiêm ngắn dẫn lên một con đường trong rừng thú vị đến ngẩn ngơ. Đôi dây leo bất ngờ xuất hiện, một cái gốc xù xì ngã đổ vẫn nuôi thân cây nằm rạp mà xanh tốt đến khó tin; một loài cây hoa tím la đà xui xao xuyến. Bỗng nhận ra sức sống bất tận của rừng từ đôi nhánh dây leo miệt mài đến chiếc lá non bé xíu vừa trồi lên trên nách lá đang uống tia nắng tinh khôi vừa chiếu rọi.

Ngược đường trở xuống, bóng nắng mỏng đi đôi chút và sương càng bảng lảng. Tưởng đâu đang lạc giữa Đà Lạt của xứ Bắc. Và lại trôi theo những thảm vàng rực rỡ như thực như mơ.

Dã quỳ lặng lẽ dạo lên bản nhạc mùa đông từ những cung đường hoa nắng!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nhất Mạt Hương. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Phở gánh, tình yêu và nỗi nhớ Hà Nội
    Mấy hôm rày đọc được những dòng tin tức kiểu Hà Nội trở lạnh, người dân diện áo ấm, quàng khăn ra đường khiến tôi nhớ Thủ đô da diết. Lý do ư, đơn giản lắm, mảnh đất ấy là lần đầu tiên tôi biết yêu và biết đến món phở gánh.
(0) Bình luận
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
  • Xe đạp Tây Hồ
    Vẫn với tâm trạng chộn rộn, cứ y như là một nghi lễ, mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá... Không khí sạch, hương thơm quanh Hồ Tây đúng là tác nhân gây nghiền cho “dân” đạp xe quanh hồ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Một dòng họ tài danh phát tích từ Lương Xá
    Nhà bác học Phan Huy Chú đã viết: “Ở làng Lương Xá nhà dòng dõi làm tướng, đời đời làm quan… Họ Đặng, từ Nghĩa Quốc công Đặng Huấn là công thần thời Lê Trung Hưng, có con gái lấy An vương Trịnh Tùng, sinh Văn tổ Trịnh Tráng. Về sau con cái đời đời vẻ vang, được phong Quận công, lấy Công chúa và làm chức Trấn thủ hơn 200 năm giàu sang mãi mãi…”.
  • Chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn
    Tạp chí Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn.
  • Trong 9 tháng qua ngành du lịch Thủ đô đã đón 26,07 triệu lượt khách
    Tháng 9/2025, tổng số lượng khách du lịch đến Hà Nội ước đạt 4,17 triệu lượt khách, tăng 98% so với cùng kỳ năm 2024. Trong đó, khách du lịch quốc tế ước đạt 666,7 nghìn lượt, tăng 46,8% so với cùng kỳ năm 2024. Tổng thu từ khách du lịch ước đạt 12 nghìn tỷ đồng, tăng 46,1% so với cùng kỳ năm 2024.
  • Phu Văn Lâu - Nghinh Lương Đình là điểm cầu truyền hình chung kết Đường lên đỉnh Olympia tại Cố đô Huế
    Cầu truyền hình trực tiếp chung kết “Đường lên đỉnh Olympia” năm thứ 25 của thí sinh Lê Quang Duy Khoa của TP Huế sẽ diễn ra tại Phu Văn Lâu - Nghinh Lương Đình (TP Huế).
Đừng bỏ lỡ
Những cung đường hoa nắng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO