Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Mùa thị về trong nỗi nhớ

Minh Sơn 23/10/2023 16:40

Ngày mà Thu sang, khi mà những tia nắng vàng đầu tiên dường như rót mật vào nỗi nhớ không tên khiến con người ta lâng lâng, háo hức để rồi ai ai cũng muốn tự đi tạo cho riêng mình những giọt kỉ niệm thật thơ, thật tình. Và bất chợt trong guồng quay của cuộc sống giữa cánh rừng bê tông đô thị, có một mùi hương khiến ta chạm vào miền thương nhớ.

nong-nan-huong-thi-thom-xuong-pho-18-16913106480791349555781.jpg
Mùa thị về trong nỗi nhớ (ảnh: Tổ quốc)

Mùa nối mùa, khi nàng thu ghé chơi, những con phố Hà Nội lại thơm mùi cốm mới, những gánh hoa mùa Vu Lan dịu dàng với sắc hương của hương hoa Hoàng Lan, xen lẫn trong cơn gió heo may thổi về tôi lại tự hỏi có phải vì Thu tới mà thị chín hay chăng do hương thơm của quả thị đã dắt tay mang mùa Thu theo?

Lang thang đi trên những cung đường Hà Nội tấp nập, tất cả đều bồi hồi, xao xuyến khi cảm được mùi của trái thị về đến phố, khiến con người khô khan, khó tính nhất cũng phải mềm lòng. Bất giác ai đấy cũng đều nhớ tới câu thần chú cầu khẩn của tuổi thơ ngây dại: “Thị ơi thị rơi bị bà, bà để bà ngửi chứ bà không ăn". Hồi tưởng lại ngày xưa, có được quả thị ấy là một món báu vật quý giá để nâng niu, hít hà, cầm quả thị trong tay tôi cứ ngỡ mình như một vị thần tiên, đi tới đâu đều tỏa mùi thơm đến đấy. Hương thị năm nào lại quay trở lại rủ tôi ra phố, ở đó mùa thu đã đổ màu lên những góc phố, những tán cây, những gánh hàng rong, hương thị mịn như màu nắng thu và nhu mì như cô nữ sinh dịu dàng chăm học.

Thơm cả tay người mua, thơm cả tay người bán, ngày nay khi những thứ công nghệ hiện đại đều đã chiếm gần trọn cuộc sống, người Hà Nội lại vấn vương những trái thị chín vàng là bởi thứ hương ấy gợi lại biết bao kí ức thuở thiếu thời, thứ hương ấy đưa người về miền cổ tích vô ưu, nơi có tiếng cười hồn nhiên, thơ ấu. Những người đứng tuổi khi đã cảm nhận về những ngày tháng của tuổi xế chiều, họ mới thấy con tim mình xôn xao, lạc nhịp khi nghe được hương thị về trên phố, họ cảm giác như được gặp lại cố nhân, tình đầu và thấy cuộc sống thật thong thả dễ chịu, mùa thị về làm họ nhớ lắm.

Ngày nay lúc thu sang cùng mùa thị tới, Hà Nội vẫn điệu đà trong tà áo mới, vẫn tà áo của sự lãng mạn, tinh khôi, nhưng bây giờ thị không còn nhiều, trẻ con cũng chẳng mấy ai chơi thị nữa. Chỉ có những người hoài cổ, hoài niệm về những giấc mơ khói bếp lam chiều, thỉnh thoảng vẫn mua thị về thắp hương tổ tiên hoặc để trong nhà ngửi cho thơm, như là một cách tìm lại hương sắc tuổi thơ của mình. Bỗng gợi nhớ câu thơ của quả thị, đã được ví von như một thứ quả cổ tích của tác giả Vũ Quần Phương trong bài "Nói với em":

… Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện

Sẽ được nhìn thấy các bà tiên

Thấy chú bé đi hài bảy dặm

Quả thị thơm, cô Tấm rất hiền…

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Minh Sơn. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội trong tôi
    Ai yêu Hà Nội sẽ không thể nào không biết đến tập tùy bút “Thương nhớ Mười Hai” của Vũ Bằng. Trong ký ức của tôi trong thời niên thiếu, Hà Nội là một miền đất rất thơ, đẹp như tranh sơn dầu của họa sĩ Bùi Xuân Phái với những ngôi nhà liêu xiêu phủ đầy rêu phong ẩn chứa một nỗi niềm riêng.
(0) Bình luận
  • Chợ hoa xuân Hà Nội
    Đã thành thông lệ, cứ độ “Tết đến Xuân về” Hà Nội lại mở hàng trăm điểm Chợ Hoa Tết. Thật ra gọi chợ Hoa Xuân, vì sau tết các điểm chợ hoa ấy vẫn bày bán cây cảnh, hoa và những cành đào, mận, lê, nhánh hay khóm phong lan… đẹp nét hoang sơ, hồn hậu và phóng khoáng, cảm nhận khí xuân ấm áp từ núi rừng Việt Bắc ùa về.
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Mùa thị về trong nỗi nhớ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO