Khoai Mơ

Nguyệt Chu| 30/10/2017 10:10

Giữa buổi chiều khói sương bảng lảng của những ngày thu muộn, tôi chợt giật mình bởi tiếng rao: “Ai khoai nướng đây!”. Quay lại, thấy bóng người mải miết lướt qua ngã tư, vương lại những ngọn khói sực mùi khoai nồng đượm. Những mùa khoai cũ nơi quê ngoại xa xôi chợt ùa vào kí ức tôi, nóng bỏng như những giọt mồ hôi của bà, của mẹ rớt xuống mặn những tháng năm nhọc nhằn vất vả.

Khoai Mơ

Năm tôi ba tuổi, mẹ bồng bế tôi về quê ngoại, từ hồi ấy tới giờ tôi đã quên mất hình bóng của cha. Có lẽ nó cũng chỉ như những sợi khói bay lên, tan vào sương trong một chiều chúng tôi bới trộm khoai để nướng giữa đồng chiều tan tác gió. Rồi bị người ta bắt gặp, mỗi đứa ù chạy một nơi. Tôi vướng phải dây khoai, vồ xuống đất giãy giãy như con cá mắc cạn. Người đàn ông đưa bàn tay hộ pháp túm lấy tai tôi kéo lên. Tôi lồm cồm bò dậy, khuôn mặt lem nhem những vệt than nhăn nhúm. À, thằng con hoang, dám bày trò trộm vặt. Xéo về ngay. Lần sau còn thế thì no đòn đấy. Tôi ba chân bốn cẳng chạy ù té về nhà. Gió đập rát mặt tôi, văng vẳng tiếng quát dữ dằn và ác độc. Miếng khoai nướng như mắc nghẹn lại trong cổ họng, dâng lên một vị tủi hờn. Miếng khoai ấy trôi suốt tuổi thơ tôi mà vẫn nghẹn.

Quê ngoại tôi nghèo như bao miền quê khác. Nhà bà ngoại tôi cũng thật nghèo. Chỉ có bà, mẹ và tôi ở trong ngôi nhà ba gian. Những mùa lúa đi qua rồi đến những mùa khoai nuôi tôi lớn. Năm nào cũng đắp đổi lúa – khoai. Quê ngoại tôi là đất trồng khoai ngon nổi tiếng. Người ta vẫn gọi khoai Mơ, hình như ngày xưa còn mang vào cả cung tiến vua nữa đấy. Chẳng biết có thật không, nhưng nếu vua chúa ăn mãi sơn hào hải vị chán ngấy rồi thì thưởng thức món khoai lang như chúa Trịnh Sâm ăn cơm với rau muống chấm tương lại chẳng ngon biết mấy. Những ngày tháng Chạp, trong cơn gió bấc sắt se, tấm áo tôi ướt đầm vì oằn lưng ra dỡ  khoai cho kịp vụ. Những củ khoai no tròn, căng mẩy được xới tung khỏi đất, lộ ra lớp vỏ nâu hồng. Mùi nhựa khoai hăng hăng, ngai ngái xộc vào mũi tôi. Nhựa khoai dính keo lại ở bàn tay, rửa mãi cũng không sạch nổi. Được mùa khoai là được mùa no ấm. Khoai mới mang về, mẹ còn xếp thành từng đống: loại to, loại nhỡ, loại nhỏ. Còn các củ sứt sẹo, dím, hà thì cũng được xếp riêng ra. Tôi tần ngần ngồi trên những đống khoai, lẩm bẩm bài ca dao vừa học: “Người ta thách lợn thách gà/ Còn em thách cưới một nhà khoai lang/ Củ to thì để mời làng/ Còn như củ nhỏ họ hàng ăn chơi…”. Liệu sau này, có người con gái nào ưng bụng với cái nhà khoai này của tôi không? Hay phận tôi cũng chỉ như một củ khoai thừa, mãi nằm trong tấc đất sâu mà người đời quên cày xới?

Những đống khoai lũ lượt ra đi để quần áo, sách vở, đồ ăn thức uống trở về. Mẹ giữ lại đống khoai củ nhỏ để chúng tôi ăn dần dù vẫn biết lũ trẻ quê nghèo ngán khoai lên tận cổ. Đống khoai thừa thẹo cho lợn gà ăn. Đống khoai củ nhỡ mẹ bán buôn cho người ta. Còn riêng đống khoai củ to, hằng ngày mẹ đạp xe thồ từng ít một lên phố bán. Mẹ bảo bán lẻ thế mới được giá, nhìn mà xem, những củ khoai, no tròn như những chú lợn con. Mười củ như một, chẳng củ nào thừa thiếu tẹo nào. Nhìn bóng mẹ liêu xiêu trên chiếc xe thồ khuất sau rặng tre, vị khoai nướng trong tôi lại dâng lên nghẹn họng.

Bà mất đúng vào mùa dỡ khoai, khi những ngày cuối cùng của năm ùa vào lòng người niềm xót xa luyến tiếc. Miếng khoai nướng trên tay tôi rớt xuống một màu vàng óng ả, như một vệt nắng muộn hắt vào khuôn mặt bà trong khoảnh khắc cuối cùng ở trần gian. Chiều thu giữa cánh đồng mênh mang, bà nằm đó, im lìm giữa bạt ngàn xanh của những dây khoai vướng vít. Tôi đặt lên mộ bà những củ khoai ngon nhất. Bà ơi, mùa khoai mới lại về!

Giờ đây, không ai còn nhắc tôi là một đứa con hoang. Người đàn ông có bàn tay hộ pháp cũng đã về với đất. Cánh đồng vẫn ngằn ngặt xanh màu khoai lang non mỡ để chắt chiu từng dòng sữa nuôi củ béo tròn. Con đường về làng tôi giờ đã mở rộng thênh thang, một lối lên Yên Kì, một lối lên Trung Hà, còn một lối đâm qua cánh đồng làng tôi. Chỗ ngã ba ấy người ta họp chợ, bày bán toàn khoai. Tiếng những bà, những mẹ, những chị, những em xôn xao trong chiều. Khoai Mơ đây! Tiếng mời ngọt như mật nhỏ xuống từ những củ khoai nướng nóng hổi trong một chiều đông ngập gió. 
(0) Bình luận
  • Trao giải 11 tác phẩm xuất sắc “Truyện ngắn Sông Hương 2024”
    Ban tổ chức đã trao giải 11 tác phẩm xuất sắc cho cuộc thi “Truyện ngắn Sông Hương 2024” do Tạp chí Sông Hương phát động.
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • Ăn Tết nay yêu Tết xưa
    Đợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp đã luồn qua khe cửa, bà Ngân thoáng rùng mình khi trở dậy vào sáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới.
  • Lễ phạt vạ
    Ba ngày nữa là đến giao thừa mà Cầm Bá Cường chưa thể về nhà. Đã vậy anh còn mắc vạ trưởng bản, phải chịu phạt. Ký túc xá giáo viên ở Mường Lôm giờ đây còn mỗi mình anh. Ôi chao là buồn! Cầm Bá Cường nhìn ra khoảng sân ký túc xá.
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Khoai Mơ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO